Mộng Kiều Nhụy và Trịnh Thư Vân từ cửa sau Hồng Hải đi ra ngoài.
Trịnh Thư Vân hơi thu hồi vẻ mặt kích động, ậm ừ do dự nhìn Mộng Kiều Nhụy.
TBC
“Cô Trịnh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Trịnh Thư Vân hít một hơi thật sâu, thử hỏi: “Chắc cô cũng biết tình cảm của ông chủ Mục đối với Diệp Ninh đúng không? Cô không ghen tị và đau lòng à?”
Ít nhất thì cô ấy hoàn toàn không nhận thấy Mộng Kiều Nhụy có những cảm xúc đó.
Không ngờ Mộng Kiều Nhụy lại bật cười: “Số phụ nữ bên cạnh anh ấy nhiều như lông trâu, nếu mỗi ngày tôi đều đau khổ thì chẳng khác nào tự rước bực vào người. Huống chi cho dù anh ấy có thích Diệp Ninh thì cũng không có khả năng. Cô nói đúng không?”
Trịnh Thư Vân không ngờ cô ta sẽ có suy nghĩ như thế này, chắc chắn nói: “Diệp Ninh sẽ không chấp nhận anh ấy.”
“Cho nên, nếu đã biết anh ấy chỉ yêu đơn phương, vậy vì sao không để cho anh ấy vui vẻ một chút chứ, làm thế còn sẽ nhận được cái danh hiền huệ nữa.”
Mộng Kiều Nhụy sẽ coi bất cứ người phụ nữ nào muốn tiếp cận Mục Văn Hạo là kẻ thù, nhưng chỉ riêng với Diệp Ninh thì không.
Nếu Diệp Ninh muốn Mục Văn Hạo, vậy thì không có ai có thể giành lại được cô.
Trịnh Thư Vân lại không quá tán thành suy nghĩ của cô ta: “Cô thật sự thích anh ấy sao?”
Nếu thích thì sao lại có thể không thèm để ý đến chứ?
Ánh mắt của Mộng Kiều Nhụy khi nhìn về phía cô ấy giống như cô ấy vừa mới hỏi ra vấn đề gì đó ngu ngốc lắm.
Đối với loại người như bọn họ mà nói, thích thật sự là thứ quá xa xỉ.
Cô ta chưa bao giờ chờ mong mấy thứ này, thứ cô ta muốn chỉ có tiền tài và thân phận làm tất cả mọi người đều tôn kính.
Nhưng mà đối mặt với câu hỏi của Trịnh Thư Vân, cô ta vẫn quyết định chọn đáp án khẳng định.
“Đương nhiên là thích rồi.”
Chỉ là thích tất cả mọi thứ ngoại trừ anh ta ra.
“Cô nói dối. Từ trong ánh mắt của cô, tôi hoàn toàn không nhìn ra bất cứ sự yêu thích nào.” Trịnh Thư Vân vạch trần lời nói dối của cô ta.
Mộng Kiều Nhụy cũng không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh nói: “Chỉ có cô Trịnh mới có thể mở miệng ngậm miệng đều là thích.”
Trái tim Trịnh Thư Vân hơi run lên: “Cô nói thế là có ý gì?”
“Cô Trịnh cũng thích Văn Hạo, đúng không?” Lúc Mộng Kiều Nhụy nói ra những lời này, vẫn không hề có chút địch ý, không có chút tức giận nào, chỉ đơn giản là trần thuật lại một sự thật.
Mặt Trịnh Thư Vân lập tức đỏ lên, không ngờ rằng cô ấy sẽ bị Mộng Kiều Nhụy phát hiện ra nhanh như thế.
Lúng túng, lo sợ.
“Cô Trịnh không cần phải căng thẳng như thế, tôi không làm gì cô đâu. Lúc nãy tôi đã nói rồi, có rất nhiều phụ nữ thích Văn Hạo, càng có nhiều phụ nữ muốn bò lên giường anh ấy, tôi sẽ không để ý mấy thứ này.” Mộng Kiều Nhụy còn an ủi ngược lại cô ấy.
Trịnh Thư Vân là bạn của Diệp Ninh, cô ta cũng biết phân rõ nặng nhẹ.
Trịnh Thư Vân quá kinh ngạc, cô ấy có thể nhận ra Mộng Kiều Nhụy thật sự không có bất cứ ý muốn châm chọc gì cả, cho dù là sau khi biết được tình cảm của cô ấy đối với Mục Văn Hạo.
“Cô không sợ tôi sẽ cướp mất anh ấy sao?”
Ánh mắt của Mộng Kiều Nhụy khi nhìn về phía cô ấy lại mang theo một chút thương hại, cảm xúc này vốn dĩ không nên xuất hiện trong mắt cô ta.
Một cô công chúa nhỏ nhắn như thế lại đi yêu Mục Văn Hạo, đây rõ ràng chính là một bi kịch.
“Tôi sẽ không để anh ấy rời khỏi tôi.”
Trịnh Thư Vân là vì tình yêu, mà cô ta thì lại là vì cuộc đời của mình.
Trịnh Thư Vân nhìn vẻ mặt kiên định của Mộng Kiều Nhụy, trong nháy mắt không biết phải làm gì.
Đôi tay rũ ở bên người siết chặt lại, cô ấy cố gắng ngẩng cao cằm.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Mộng Kiều Nhụy lạnh nhạt nói: “Vậy chúng ta cứ rửa mắt mong chờ đi.”
Cô ta biết rõ muốn giành lấy tình yêu của Mục Văn Hạo sẽ khó khăn đến cỡ nào hơn bất cứ ai, cho nên cô ta vẫn khá bội phục sự ngây thơ và lòng can đảm của Trịnh Thư Vân.