Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 909

“Ông chủ Mục, tôi cần một lời giải thích!”

Mao Tuyết Nam xụ mặt, đứng trước bàn làm việc của Mục Văn Hạo, tức giận quăng danh mục ca khúc trong tay xuống trước mặt anh ta.

Mặt Mục Văn Hạo lạnh tanh nhìn cô ta, rõ ràng không biết vì sao cô ta lại nổi giận?

“Bầu không khí tối hôm nay rất quan trọng, tôi hi vọng cô có thể lấy ra thái độ chuyên nghiệp và sân khấu hoàn mỹ nhất.”

Anh ta không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, đêm nay sẽ là bước ngoặt lớn nhất của anh ta và Diệp Ninh.

Mao Tuyết Nam kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta

Anh ta không nghe rõ lời cô ta nói sao?

“Trong hợp đồng của tôi không có điều khoản phải biểu diễn tư nhân, cho nên tối hôm nay tôi sẽ không lên sân khấu!”

Mục Văn Hạo chống tay lên cằm, ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt.

Tối nay anh ta không cho phép bất cứ phân đoạn nào xảy ra vấn đề!

Mao Tuyết Nam đột nhiên cảm nhận được bản thân bị thứ gì đó âm u bao phủ nhắm vào, cố tình Mục Văn Hạo không nói một lời.

Thật ra cô ta cũng chỉ là cảm thấy mình bị khinh thường, lẽ ra anh ta nên hỏi ý kiến của cô ta về chuyện này từ trước mới đúng.

Còn chuyện người cô ta biểu diễn cho khách hàng hay là cho bạn của Mục Văn Hạo xem thì cũng chẳng có gì khác nhau cả.

“Tôi chỉ dựa theo hợp đồng…”

“Trên hợp đồng không viết cô có quyền lợi lựa chọn người xem.”

Mục Văn Hạo lạnh nhạt nhắc nhở cô ta sự thật này.

Mao Tuyết Nam cứng lại, dưới khí thế áp lực của Mục Văn Hạo, lửa giận trong lòng cô ta không thể nào phát tiết ra được.

TBC

Giọng nói trầm thấp của Mục Văn Hạo lại vang lên lần nữa: “Đừng quên, nếu không có tôi thì hiện tại cô sẽ gặp được tình cảnh gì.”

Không phải uy hiếp, nhưng lại còn hơn cả uy hiếp.

Mao Tuyết Nam đột nhiên khẽ run lên, lý trí quay về lại đại não.

 

Cô ta sẽ rơi vào nông nỗi phải đến phòng ca múa ở loại huyện thành nhỏ xíu này ca hát chính là bởi vì cô ta sa đọa.

Huy hoàng ở quá khứ làm cô ta bị mê mắt, một đoạn thời gian dài sau đó đều cực kỳ ngông nghênh, cho nên sau này càng ngày càng có ít công ty muốn hợp tác với cô ta.

Hơn nữa hai ca khúc mà cô ta phát hành sau đó đều không được như mong muốn, cho nên một năm gần đây cô ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái thất nghiệp.

Chênh lệch to lớn như thế, cô ta bắt đầu mê đánh bài.

Lúc Mục Văn Hạo tìm được cô ta, cô ta đang bị chủ nợ chặn lại trong nhà.

Là Mục Văn Hạo thay cô ta trả món nợ cờ b.ạ.c xa xỉ kia, sau đó lại ký hợp đồng với cô ta.

Cho nên nếu không có Mục Văn Hạo, chỉ e là hiện tại cô ta đã không thể nào sống tiếp được nữa.

Cơ bắp trên mặt Mao Tuyết Nam hơi run rẩy, vài giây sau mới rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Ông chủ Mục, anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi chỉ là muốn hỏi thăm tình hình cụ thể của tiệc chúc mừng, như thế mới có thể mang đến bầu không khí khiến mọi người càng vui thích hơn.”

Cô ta thu hồi toàn bộ sự kiêu ngạo và lửa giận, lại khôi phục thành dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như cũ.

Mục Văn Hạo đã quá quen với việc phụ nữ có hai mặt, lập tức nói: “Tôi muốn lấy lòng một cô gái.”

Mao Tuyết Nam nghi ngờ không biết có phải lỗ tai của cô ta xuất hiện vấn đề rồi hay không nữa?

Người đàn ông này mới nói là muốn lấy lòng một cô gái hả?

“Không phải là tiệc chúc mừng sao?”

“Là tiệc chúc mừng. Chúc mừng cho cô ấy, làm cô ấy vui vẻ.” Mục Văn Hạo không hề giấu diếm.

Mao Tuyết Nam đảo mắt, nghĩ đến Mộng Kiều Nhụy đang bận rộn ở bên ngoài, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

“Ông chủ Mục, tôi to gan đoán thử, cô gái mà anh muốn lấy lòng có phải là Diệp Ninh không?”

Quả nhiên, Mục Văn Hạo cho cô ta một ánh mắt khẳng định: “Cô cảm thấy tôi bày trí ở bên ngoài như thế, cô ấy sẽ thích sao?”

Mao Tuyết Nam thật sự không ngờ rằng một người đàn ông giống như Mục Văn Hạo cũng sẽ chịu bỏ nhiều công sức vì một người như thế.

“Sẽ thích. Anh trang trí như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng của ông chủ Mục!”

Cô ta đang rất sốt ruột muốn nhìn thấy vị hôn thê danh chính ngôn thuận là Mộng Kiều Nhụy sẽ có trạng thái như thế nào.

 
Bình Luận (0)
Comment