Lý Tử Hằng vượt qua một ngày dài dòng nhất trong cuộc đời của mình.
Khi anh ta lại nhận được điện thoại của bộ phận thị trường gọi đến, trái tim lại nhảy lên đến cổ họng.
“Đến bây giờ, doanh số băng từ đã lên đến một nghìn sáu trăm hộp.”
Doanh số như thế cũng coi như không tệ, nhưng mà tiếp theo đó khi anh ta nghe bộ phận thị trường báo mấy cái doanh số thì trong lòng hơi căng thẳng, lập tức nghĩ đến cái gì đó.
Trên cơ bản nhưng nơi đó đều là các khu vực xung quanh huyện thành của Mục Văn Hạo.
Mà chiều nay Mục Văn Hạo còn gọi điện thoại cho anh ta để hỏi thăm tình huống tiêu thụ, cho nên dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng chắc chắn biết được là Mục Văn Hạo giở trò.
Đối mặt với hành vi này của Mục Văn Hạo, Lý Tử Hằng không chỉ không hề vui vẻ, ngược lại còn sốt ruột gọi điện thoại đến cho Mục Văn Hạo.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.
“Cậu mua băng từ của Diệp Ninh hả?”
Anh ta vừa mở miệng đã vào thẳng chủ đề.
“Đúng vậy. Không chỉ có chỗ của tôi mà các điểm buôn bán ở xung quanh đều đã hết hàng rồi.” Mục Văn Hạo tài đại khí thô nói, còn có chút dạt dào đắc ý.
TBC
Tối nay anh ta muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho Diệp Ninh, nếu không có số liệu tiêu thụ tốt, sao có thể làm Diệp Ninh vui vẻ được chứ.
Lý Tử Hằng ước gì có thể bò theo đường dây điện thoại qua đó vả cho anh ta vài bạt tai: “Cậu mua bao nhiêu?”
“Sao tôi biết được? Huống chi tôi còn nhờ bạn bè ở các thành phố khác đi mua, sao nào, doanh số còn chưa đủ hả? Tôi có thể tiếp tục suy nghĩ cách khác.” Mục Văn Hạo vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Cậu, cậu, cậu, cậu nói coi tôi phải làm gì với cậu đây hả! Cậu tưởng rằng cậu mua hết toàn bộ băng từ về là đang giúp Diệp Ninh sao?” Lý Tử Hằng thật sự giận đến mức ăn nói không lưu loát.
Mục Văn Hạo không thể hiểu được thái độ hiện tại của anh ta: “Không lẽ không đúng sao?”
“Ngu ngốc! Hôm nay là ngày đầu tiên phát hành băng từ, Diệp Ninh là một người mới chưa có mức độ nổi tiếng, doanh số tạm thời không cao cũng hoàn toàn là chuyện bình thường. Chuyện chúng ta cần làm chính là tăng lớn phạm vi quảng cáo, làm cho càng nhiều người nghe được ca khúc của Diệp Ninh, như thế mới có thể dần dần mở rộng mức độ nổi tiếng của Diệp Ninh, doanh số cũng theo đó mà tăng cao. Hiện tại cậu mua hết băng từ rồi, vậy người thật sự muốn mua băng từ để nghe ca khúc phải làm sao đây hả?”
Lý Tử Hằng nói xong lời cuối cùng, lửa giận sôi trào. Tục ngữ nói đúng lắm, khác nghề như cách núi, Mục Văn Hạo làm như thế rõ ràng là đang làm bậy.
Vẻ nhẹ nhàng trên mặt Mục Văn Hạo bị thay thế bằng sự nghiêm túc, anh ta hoàn toàn không suy xét đến mấy chuyện này, chỉ là không muốn làm doanh số của băng từ không tốt mà thôi.
“Người khác mua không được thì thôi. Dựa vào thực lực của tôi, cho nên bên các cậu có phát hành bao nhiêu thì tôi cũng đều có thể mua về hết!” Anh ta nói ra những lời nói sặc mùi tiền.
“Tôi biết cậu có tiền, nhưng mà tiền có thể mua được danh lợi cho Diệp Ninh sao? Nhà xuất bản chúng tôi làm nhiều như thế cũng không phải để chơi trò chơi nhàm chán này với cậu.” Lý Tử Hằng thật sự tức giận, trong mắt Mục Văn Hạo, tiền là tất cả, nhưng đó không phải thứ bọn họ muốn.
“Vậy cậu muốn tôi làm thế nào đây? Trả hết toàn bộ số băng từ đã mua được lại, hay là tặng miễn phí cho người ta?”
Đầu óc Mục Văn Hạo nhanh chóng vận chuyển, nếu muốn làm cho càng nhiều người nghe được ca khúc của Diệp Ninh, việc này cũng không khó.
Anh ta đã có bản lĩnh mua hết toàn bộ băng từ của Diệp Ninh, đương nhiên cũng có bản lĩnh làm cho cô trở nên nổi tiếng dưới tình huống thị không có băng từ,
Lý Tử Hằng ở đầu dây bên kia hình như đã đoán được trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, lập tức lớn tiếng nói: “Tôi cầu xin cậu, hiện tại cậu đừng làm cái gì hết, cứ giao mấy chuyện chuyên nghiệp này cho người chuyện nghiệp làm đi, được không?”
Anh ta sợ tên này lại làm ra chuyện bậy bạ gì đó nữa.