Mục Văn Hạo như có thâm ý nói: “Được rồi, nhưng mà tôi cảnh cáo trước, tôi có thể cho các cậu một ít thời gian làm băng từ dần dần nổi tiếng. Nhưng nếu đến lúc đó doanh số vẫn cứ không tốt thì tôi vẫn sẽ ra tay.”
Chuyện này thì không cần phải thương lượng, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho ca khúc đầu tiên mà Diệp Ninh phát hành gặp thất bại.
Lý Tử Hằng biết hiện tại dù có nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể tạm thời làm anh ta bình tĩnh lại.
“Được rồi, tới lúc đó lại nói.”
Lý Tử Hằng cúp điện thoại, thở dài thườn thượt.
Một lúc sau bộ phận thị trường lại gọi điện thoại đến, hỏi anh ta số lượng phát hành băng từ lần thứ hai.
“Vẫn cứ là ba nghìn đi.”
Lý Tử Hằng bảo thủ nói, chờ xử lý xong tất cả mọi chuyện, anh ta mới đứng lên đi báo cáo cho lãnh đạo biết tình hình ngày hôm nay.
Giờ tan tầm, tài xế của Mục Văn Hạo đã đứng chờ trước cửa đoàn văn công từ sớm.
Chờ đến khi Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đi ra, lập tức đi lên đón.
“Cô Diệp, cô Trịnh, ông chủ bảo tôi đến đón hai người.”
Trịnh Thư Vân đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, tối hôm qua Diệp Ninh đã cho cô ấy câu trả lời rồi, nhưng mà hiện tại cô ấy vẫn muốn xác nhận lại lần nữa với cô.
Lỡ như cô thay đổi ý kiến thì sao.
Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Tôi khuyên cô cũng đừng đi qua đó.”
Trịnh Thư Vân nhịn không được thở dài, biết Diệp Ninh đã quyết tâm sẽ không đi qua đó.
“Mục Văn Hạo chắc chắn đã chuẩn bị tiết mục rồi, cô không đi, nếu tôi cũng không xuất hiện, tôi sợ anh ấy sẽ làm ra chuyện khác người gì đó.”
Diệp Ninh vừa nghiêm túc lại bình tĩnh nói: “Nếu anh ta thật sự muốn làm cái gì thì cho dù cô có ở đó thì cũng sẽ không thay đổi được gì.
Diệp Ninh hiểu biết về Mục Văn Hạo hơn Trịnh Thư Vân rất nhiều.
Trịnh Thư Vân vẫn cứ lắc đầu, thật ra cô ấy cũng không nỡ nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Mục Văn Hạo, cô ấy đi qua đó thì có thể ở bên cạnh anh ta.
Diệp Ninh nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô ấy, biết có khuyên cũng không có tác dụng gì.
“Vậy cô nhất định phải để ý đó, nếu thấy có gì đó không ổn thì phải lập tức chạy đi.”
Trịnh Thư Vân cố ý cười nói: “Yên tâm đi, cho dù anh ấy nổi giận thì cũng không dám làm gì tôi đâu.”
Diệp Ninh cũng biết, chỉ cần Mục Văn Hạo không điên thì chắc chắn sẽ không dám làm gì Trịnh Thư Vân.
Bối cảnh của nhà họ Trình là thứ mà Mục Văn Hạo không dám trêu vào, nhưng mà cho dù là thế thì cô vẫn không muốn để Trịnh Thư Vân qua đó.
Cô bất đắc dĩ nhìn Trịnh Thư Vân lên xe, mãi đến khi chiếc xe đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô...
Mục Văn Hạo mặc đồ vest đứng ở biển hoa ngay lối vào, đến cả sợi tóc cũng đã được xử lý tỉ mỉ.
Hôm nay anh ta giống như một chàng hoàng tử đang chờ đợi công chúa đến.
Mỗi một giây chờ đợi đến tràn ngập kích động lại dài dòng, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ có cảm giác như thế.
Lúc này Mộng Kiều Nhụy đã đi đến bên cạnh anh ta nói: “Văn Hạo, đã chuẩn bị xong hết rồi. Cha nuôi hẹn em tối nay đi ăn cơm, có lẽ em phải đi trước rồi.”
Mục Văn Hạo không thèm để ý cô ta đi đâu nói: “Được.”
Mộng Kiều Nhụy vô cùng hào phóng nói: “Vậy em chúc các anh chơi vui vẻ trước.”
Cô ta thật sự muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, bởi vì cô ta biết rất rõ cho dù Trịnh Thư Vân có thật sự dẫn được Diệp Ninh đến đây thì chắc chắn cũng sẽ không làm Mục Văn Hạo được như mong muốn, cho nên ở lại nơi này, có khả năng cuối cùng sẽ phải đối mặt với cơn lửa giận khủng bố của Mục Văn Hạo.
Mà cô ta không phải loại phụ nữ ngu ngốc đó.
TBC
Trong màn đêm, xe hơi chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Mục Văn Hạo.
Đáy mắt anh ta lộ ra chút nụ cười hưng phấn, hơi chỉnh sửa lại quần áo trên nhanh, nhẹ nhàng vui vẻ bước nhanh ra đón...