Xe hơi dừng lại trước cửa Hồng Hải.
Trịnh Thư Vân cũng không vội vã xuống xe ngay, mà lại có chút căng thẳng nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát bên ngoài.
Ngoài cửa vốn dĩ nên rất ầm ĩ, hiện tại không không thấy bất cứ khách hàng nào, kiến trúc kim bích huy hoàng đã bị hoa hồng rực rỡ bao phủ.
Mục Văn Hạo đang từ trong những đóa hoa xinh đẹp kia đi ra.
Trong nháy mắt này, Trịnh Thư Vân có chút hoảng hốt.
Nếu tất cả mọi thứ đêm nay đều thuộc về cô ấy, vậy cô ấy sẽ hạnh phúc đến mức nào chứ.
TBC
Nhưng mà chờ kích động xong thì trong lòng chỉ còn lại nỗi bất an vô tận.
Tuy rằng cô ấy đã nghĩ đến chuyện Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng cho tối đêm nay, nhưng lại không ngờ rằng anh ta lại làm đến mức này.
Anh ta không gặp được Diệp Ninh, không biết sẽ thất vọng đến cỡ nào?
Mà lúc này, Mục Văn Hạo đã đi đến trước cửa xe, tối hôm nay anh ta giống như một người đàn ông lịch thiệp, hơi khom lưng chủ động mở cửa xe ra.
Theo cửa xe mở ra, trái tim của Trịnh Thư Vân cũng nhảy lên đến cổ họng.
Trên mặt Mục Văn Hạo mang theo ý cười nhẹ nhàng, muốn triển lãm một mặt khác của bản thân cho Diệp Ninh nhìn thấy.
Sau đó anh ta nhìn thấy Trịnh Thư Vân đang ngồi trong xe.
Hơn nữa cũng chỉ có Trịnh Thư Vân.
Nụ cười dịu dàng trên mặt lập tức cứng lại, đảo mắt nhìn vào trong xe.
Trịnh Thư Vân có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của anh ta, trong lòng bị cảm xúc bất an bao phủ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
“Sao chỉ có một mình cô, Diệp Ninh đâu?”
Mục Văn Hạo mở miệng nói, giọng nói trầm thấp giống như đang đè nén mưa rền gió dữ.
Trịnh Thư Vân hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt đầy áp lực này, bước xuống xe.
“Diệp Ninh không đến.”
Khí thế của Mục Văn Hạo thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ.
Trịnh Thư Vân đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, không đợi anh ta nổi giận đã tiếp tục nói: “Không phải tối hôm qua anh đã nói là sẽ không ép buộc cô ấy sao? Em đã hỏi Diệp Ninh rồi, cô ấy thật sự không muốn đến.”
“Không muốn đến.” Mục Văn Hạo lặp lại ba chữ này, sắc mặt càng thêm đáng sợ.
Trịnh Thư Vân nghĩ đến chuyện anh ta sẽ thất vọng, sẽ đau buồn, nhưng lại không ngờ rằng anh ta sẽ lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Nhưng mà cô ấy vẫn không lùi bước, chỉ muốn làm anh ta cảm thấy tốt hơn một chút thôi.
“Nhưng mà Diệp Ninh cũng có nói, cô ấy nhận lấy tấm lòng của anh, để em thay cô ấy...”
“Cô dựa vào cái gì mà đòi thay thế cô ấy?”
Mục Văn Hạo âm trầm ngắt ngang lời nói của Trịnh Thư Vân, ánh mắt khi nhìn về phía cô ấy chỉ có căm ghét, không có thứ gì khác.
Trịnh Thư Vân bị câu nói này và sắc mặt của anh ta làm tổn thương.
Đau đến mức thở không nổi.
“Em không thể thay thế cô ấy, nhưng em thật sự không muốn làm anh thất vọng.”
Hiện tại Mục Văn Hạo đã không còn lý trí gì nữa, gầm nhẹ: “Nếu cô biết tôi sẽ thất vọng, vì sao không đưa cô ấy đến đây chứ!”
Mắt Trịnh Thư Vân đỏ lên, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ chịu ấm ức và nhục nhã nào như thế này.
“Em không phải anh, em sẽ không buộc bạn của em là chuyện mà cô ấy không muốn!”
Mặt Mục Văn Hạo vô cùng dữ tợn, cổ loáng thoáng nổi lên gân xanh.
Nếu người đứng trước mặt anh ta không phải là Trịnh Thư Vân thì anh ta đã đánh người từ lâu rồi.
Giây tiếp theo, anh ta vô tình túm chặt cổ tay của Trịnh Thư Vân, không đợi cô ấy phản ứng lại đã ngang ngược kéo cô ấy vào bên trong.
“Mục Văn Hạo, anh muốn làm gì?”
Trịnh Thư Vân cố gắng phản kháng, đ.ấ.m đánh cánh tay Mục Văn Hạo, nhưng mà cho dù cô ấy có giãy dụa như thế nào thì vẫn bị kéo vào bên trong.
Khi nhìn thấy cách bày trí ở bên trong, cô ấy lại hoảng sợ lần nữa.
Nơi ăn chơi nhậu nhẹt lại biến thành khu vực hẹn hò đầy lãng mạn, khắp nơi đều trang trí theo đúng sở thích của con gái.
Cho nên người đàn ông này vì Diệp Ninh mà có thể làm đến mức này sao?!
Lần đầu tiên trong đời Trịnh Thư Vân cảm thấy rất thất bại, cô ấy thật sự có thể thay đổi được tình cảm mà Mục Văn Hạo dành cho Diệp Ninh sao?