Một lúc sau, cô ấy bị Mục Văn Hạo vung tay quăng mạnh lên trên bàn pha chế rượu.
Cô ấy cho rằng Mục Văn Hạo đã mất đi lý trí sẽ làm gì đó với cô ấy, nhưng mà giây tiếp theo, Mục Văn Hạo đã dùng giọng điệu hung ác nham hiểm vang lên.
“Gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy lập tức đến đây ngay!”
Trịnh Thư Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt vặn vẹo của anh ta.
Mục Văn Hạo đã mất kiên nhẫn, không đợi cô ấy làm gì thì đã tự cầm lấy ống nghe, nhấn dãy số điện thoại nhà của Diệp Ninh.
Trịnh Thư Vân thở dồn dập, không đợi điện thoại kết nối đã tức giận cúp máy.
Cô ấy tuyệt đối không cho phép Mục Văn Hạo gọi điện thoại.
“Cô đang làm cái gì?” Mục Văn Hạo lại càng thêm đáng sợ, chưa từng có người nào dám làm trái ý anh ta như thế!
Trịnh Thư Vân tức giận trừng to mắt, không hề sợ hãi lửa giận của anh ta: “Em đã nói rồi, em sẽ không bắt Diệp Ninh phải làm bất cứ chuyện gì mà cô ấy không thích vì em!”
Mục Văn Hạo tức điên, bàn tay to giống như một cái xẻng nắm chặt lấy cần cổ trắng nõn của cô ấy.
“Tìm chết!”
Hai mắt Trịnh Thư Vân kịch liệt co rút lại, cảm giác nghẹt thở cực kỳ khó chịu lại không thể sánh bằng cơn đau đớn như bị đao cắt ở trái tim.
Người đàn ông này thật sự không có chút tình cảm nào với cô ấy, ý thức được chuyện này rồi, cô ấy không giãy dụa nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mục Văn Hạo giống như một con ác ma, chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng,
Mãi đến khi có một hàng nước mắt từ khóe mắt đang nắm chặt của Trịnh Thư Vân chảy xuống, anh ta mới dần dần tìm lại lý trí.
Nhìn gương mặt đỏ ngầu vì nghẹt thở của Trịnh Thư Vân, rõ ràng là đã sắp chịu đựng không nổi.
Tuy rằng anh ta không cam lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
“Khụ khụ khụ...”
Trịnh Thư Vân ho khan kịch liệt, há to miệng hít thở không khí mới mẻ.
Cô ấy biết Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy thật sự rất đau!
Mục Văn Hạo mím chặt khóe miệng, đầu tiên là đi tới đi lui tại chỗ, sau đó giơ chân đá vào bàn ghế ở bên cạnh.
Giống như cuối cùng đã tìm được cách phát tiết, anh ta bắt đầu điên cuồng đập phá mọi thứ.
Trịnh Thư Vân trốn ở một góc, cảm nhận được vẻ dữ tợn và khủng bố của anh ta, không dám nhúc nhích tí nào.
Mao Tuyết Nam và chị Dung ở cách đó k xa cũng đều sợ mất mật, nhất là Mao Tuyết Nam, cô ta vốn dĩ còn đang muốn xem trò hề của Mộng Kiều Nhụy và Trịnh Thư Vân, hiện tại thì mặt mày tái nhợt, không dám thở mạnh...
Ầm ầm ầm.
Một tia sét xuất hiện ở chân trời, Diệp Ninh ở trong nhà đứng ngồi không yên.
Tuy rằng cô không đi tham dự tiệc chúc mừng của Mục Văn Hạo, nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng cho Trịnh Thư Vân.
Không biết tình huống bên Trịnh Thư Vân là như thế nào?
Đã về nhà hay chưa?
Tiếng mưa tí tách rơi xuống cửa sổ pha lên, làm tâm trạng của cô càng thêm bực bội.
Ngày hôm sau.
Diệp Ninh thức dậy sớm rửa mặt xong, trực tiếp đi tìm Trịnh Thư Vân.
Tối hôm qua cô mơ thấy ác mộng.
Trong mơ Trịnh Thư Vân và Mục Văn Hạo đã xảy ra quan hệ.
TBC
Trong lòng cô cực kỳ bất an, thậm chí không kịp chờ đến lúc vào đoàn văn công để gặp cô ấy.
Cổng chính nhà họ Trịnh đang mở rộng, Trịnh Hồng Xương mặc trang phục ở nhà, đang ở trong sân tỉa hoa cỏ, nhìn thấy Diệp Ninh đến đây, lập tức đi ra đón.
Lần cuối cùng ông ấy nhìn thấy Diệp Ninh đã là chuyện của vài tháng trước, Trịnh Hồng Xương quan sát dáng vẻ hiện tại của Diệp Ninh, vẫn có chút kinh ngạc cảm thán.
Cô gái này thật sự đã giảm cân thành công.
Cô càng xinh đẹp hơn trước đó, khí chất cũng trở nên cực tốt.
“Chào buổi sáng, chú Trịnh, Thư Vân đã dậy chưa ạ? Con đến tìm cô ấy cùng nhau đi làm.”
Diệp Ninh cũng không chủ động hỏi thăm tình huống của Trịnh Thư Vân, chỉ tùy tiện tìm đại một cái cớ.
Trịnh Hồng Xương cũng không khách sáo với cô ta, nói thẳng: “Con bé còn chưa dậy nữa, đi vào trong tìm nó đi.”