Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 915

Trong phòng, Trịnh Thư Vân rúc toàn thân vào giường, lấy chăn bịt kín cơ thể, đến cả đầu cũng không lộ ra ngoài.

Trước khi đi vào, cô đã gõ cửa trước, Trịnh Thư Vân vũng không nói là không cho cô đi vào.

“Thư Vân?”

Cô đứng ở trước giường, khẽ gọi.

Giọng nói rầu rĩ của Trịnh Thư Vân từ trong chăn truyền ra: “Tôi không sao.”

Diệp Ninh nhận ra sự khác thường của Diệp Ninh: “Cô khóc à?”

“Không có.”

Tuy rằng Trịnh Thư Vân nói không có, nhưng mà giọng của cô ấy đã cực kỳ khàn khàn.

Diệp Ninh trực tiếp xốc chăn của cô ấy lên, làm cô ấy lộ mặt ra.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Thư Vân chính là né tránh tầm mắt của cô.

Nhưng mà Diệp Ninh vẫn nhìn thấy, sắc mặt của cô ấy cực kỳ tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, sưng to.

“Mục Văn Hạo ăn h.i.ế.p cô đúng không?”

Tuy rằng Diệp Ninh đang hỏi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định, trong lòng đã tràn ngập lửa giận.

Đừng có nói là cô ấy khóc suốt một đêm đó nha?

Trịnh Thư Vân mới vừa ổn định lại cảm xúc, hiện tai vì những lời này mà lại tan vỡ, đứng lên nhào vào trong lòng Diệp Ninh, khúc to.

Diệp Ninh đau lòng ôm lấy cô.

Thật ra ngày hôm qua lúc Trịnh Thư Vân lên xe, cô cũng đã đoán được sẽ có kết cục như thế.

“Diệp Ninh, tôi thật sự... không thể chấp nhận được...” Trịnh Thư Vân khóc không thành tiếng, lần đầu tiên cảm nhận được sự chua xót của tình yêu.

Diệp Ninh cũng không lập tức đi hỏi cô ấy xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ liên tục an ủi.

Cứ như thế vài phút trôi qua, Trịnh Thư Vân mới miễn cưỡng dừng lại tiếng khóc.

Hai mắt cô ấy đẫm lên nỉ non: “Tôi... Tôi thật sự rất thích Mục Văn Hạo...”

“Anh ta không xứng có được tình yêu của cô.” Diệp Ninh ước gì Trịnh Thư Vân đừng quen biết với Mục Văn Hạo: “Buông bỏ anh ta đi, sau này cô sẽ gặp được người càng tốt hơn.”

Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.

Trịnh Thư Vân lắc đầu: “Tôi làm không được, tôi đã thử rồi, thật sự làm không được...”

 

Trên mặt Diệp Ninh lộ ra chút bực bội, cô không thể nào khuyên nhủ được một người chấp mê bất ngộ.

Trịnh Thư Vân lau sạch nước mắt trên mặt, miễn cưỡng làm ra vẻ kiên cường.

“Tôi không có việc gì, khóc ra là thoải mái hơn nhiều rồi.”

“Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày cho cô, cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Diệp Ninh biết rõ khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì, cho nên cũng không nói nhiều lời.

Trịnh Thư Vân vẫn cứ lắc đầu nói: “Tôi không nghỉ ngơi, tôi đi đến đoàn cùng với cô.”

Cô ấy ở lại trong nhà, cha mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ hỏi thăm, hơn nữa cô ấy ở một mình chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man, còn không bằng kiếm chuyện gì đó để làm.

Diệp Ninh hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy: “Được rồi. Vậy chờ thêm lát nữa lại đi ra ngoài.”

Hiện tại cô ấy như thế này, nhìn là biết ngay vừa mới khóc xong.

Trịnh Thư Vân lên tiếng “Ừm”, trong đầu lại hiện lên cảnh Mục Văn Hạo nổi điên tối hôm qua, không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.

“Tôi hôm qua cô không đến, Mục Văn Hạo thật sự rất thất vọng, cũng rất tức giận, tôi có chút sợ hãi...”

Câu nói tiếp theo cô ấy không nói nữa, sợ sẽ làm Diệp Ninh bối rối.

Cho dù Diệp Ninh không biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thông qua những biểu hiện lúc nãy của Trịnh Thư Vân, cô cũng có thể đoán được đại khái.

Lần này cô không đi qua đó, thật sự đã kích thích Mục Văn Hạo.

Nhưng mà cho dù cho cô lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ làm như thế.

“Đừng sợ, tôi sẽ đề phòng anh ta.”

Nghe Diệp Ninh nói như thế, Trịnh Thư Vân mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

TBC

Cô ấy cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Mục Văn Hạo thích Diệp Ninh như thế, sao có thể làm ra chuyện thương tổn Diệp Ninh chứ.

Sáng sớm, cửa hàng bán băng đĩa kinh thành vừa mới mở cửa, một đám sinh viên chạy rần rần vào trong.

Cửa hàng vắng tanh lập tức bị vây chật như nêm cối.

Hai nhân viên bán hàng bị hoảng sợ, còn tưởng rằng mới sáng sớm đã bị ăn cướp.

“Tôi muốn mua băng từ của Diệp Ninh!”

“Tôi cũng muốn mua băng từ của Diệp Ninh!”

“Tôi nữa!”

...

 
Bình Luận (0)
Comment