Diệp Ninh có chút sốt ruột, túm chặt lấy cổ tay Trịnh Thư Vân chuẩn bị chen đi ra ngoài, nhưng mà vào thời khắc quan trọng này Trịnh Thư Vân lại đột nhiên bị mất não.
“Diệp Ninh, mọi người đều thích cô như thế, chỉ là ký tên thôi, không mất bao nhiêu thời gian, cô ký tên cho bọn họ đi.”
Trịnh Thư Vân cũng chỉ là xuất phát từ hảo tâm, cô ấy cảm thấy hiện tại Diệp Ninh chỉ vừa mới bắt đầu nổi tiếng, đương nhiên phải giữ gìn tình cảm yêu thích của các fans ca nhạc, ký tên thật sự chẳng đáng là gì.
Diệp Ninh méo mặt, cái cô gái này thật sự không biết được tính nghiêm trọng của sự việc sao!
Nhưng mà Trịnh Thư Vân đã nói ra rồi, nếu cô lại không đồng ý nữa thì thật sự có vẻ không tốt lắm.
Dưới ánh mắt chờ mong của Trịnh Thư Vân và tất cả mọi người, Diệp Ninh có chút run rẩy cầm lấy giấy và bút ở gần mình nhất, ký tên mình lên đó.
Ngay khi chữ ký của cô xuất hiện, tình hình cuối cùng cũng không thể nào khống chế được nữa.
Tất cả mọi người đều đang kích động chen chúc, phía sau tiếp trước mà bắt Diệp Ninh ký tên.
Ngay từ đầu Trịnh Thư Vân còn cười ha hả nhìn, nhưng mà khi xung quanh càng lúc càng chen chúc, đến cả không gian đứng của hai người bọn họ cũng nhanh chóng bị thu nhỏ lại, cuối cùng gần như là đã bị mấy fans mê ca nhạc này chen lấn.
Hơn nữa Diệp Ninh ký hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, nhưng mà fans mê ca nhạc muốn xin chữ ký lại giống như biết sinh sôi nảy nở vô hạn vậy, không chỉ không hề giảm bớt mà vòng vây lại còn càng lúc càng lớn.
Trịnh Thư Vân cũng toát mồ hôi, miễn cưỡng ổn định cơ thể, thật sự rất muốn hô to một câu tại sao lại như thế này?!
Cổ tay của Diệp Ninh đã bắt đầu mỏi nhừ, ký tên quá nhiều, thậm chí cô sắp không quen hai chữ này luôn rồi.
“Hôm nay tạm thời đến đây thôi, chúng tôi thật sự còn phải đi làm nữa!”
Lần này cô nói xong, không đợi đám fans mê ca nhạc phản ứng lại, nhanh chóng túm chặt lấy Trịnh Thư Vân, chen lấn đi ra bên ngoài.
Nhưng mà bọn họ đã đánh giá quá thấp mức độ điên cuồng của fans mê ca nhạc, trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, vài giây sau hai người bọn họ đã bị tách ra.
“Chúng ta tách ra đi ra ngoài!”
Diệp Ninh lớn tiếng la to với Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân hoàn toàn bị đám đông đẩy về phía trước, hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể.
Diệp Ninh thì linh hoạt hơn cô ấy rất nhiều, vài giây sau cuối cùng cũng chen ra được vòng ngoài cùng của vòng vây, sau đó co giò bỏ chạy.
Hiện tại cô cũng chỉ có thể thi xem giữa cô và đám fans mê ca nhạc này, ai sẽ chạy nhanh hơn.
“Mấy người chậm thôi, tôi sắp bị mấy người đè c.h.ế.t rồi” Trịnh Thư Vân bị đạp chân vài lần, cuối cùng không khống chế cảm xúc được nữa hô ta.
TBC
Còn mấy cái suy nghĩ bảo vệ fans mê ca nhạc này nọ lúc nãy, đã bị cô ấy vứt ra sau đầu từ lâu.
Nhưng mà hiện tại không có ai rảnh nghe cô ấy nói, chen lấy đến mức làm cô ấy sắp thở không nổi.
Ngay lúc cô ấy cho rằng mình sẽ bị đè bẹp c.h.ế.t ở nơi này thì đám đông đột nhiên giải tán.
Cũng không phải giải tán, mà là tất cả mọi người đều đuổi theo Diệp Ninh đang chạy ở đằng trước.
Trịnh Thư Vân đã bị đạp rơi một chiếc giày, đến cả mái tóc chải chuốt gọn gàng cũng rối bù, cô ấy chưa bao giờ chật vật như thế này.
Vài giây sau, chỉ còn lại một mình cô ấy lẻ loi đứng thẳng tại chỗ, trong lòng còn có chút sợ hãi.
“Thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ...”
Cô ấy liên tục nỉ non câu nói này, mang lại đôi giày bị đạp đến biến hình vào chân.
Cô ấy nhìn theo Diệp Ninh đang bị hơn trăm người đuổi theo, suy nghĩ duy nhất chính là phải nhanh chóng chạy về phòng cảnh vệ kêu người đến giúp đỡ.
“Diệp Ninh, cô nhất định phải cố chịu đựng đó nha!”
Cô ấy liên tục cầu nguyện trong lòng, chỉ hi vọng Diệp Ninh đừng bị đám fans mê ca nhạc mất đi lý trí kia ăn tươi nuốt sống.