Thật ra Diệp Ninh cũng không muốn chạy, dù sao thì đằng sau có quá nhiều fans mê ca nhạc, lỡ như bọn họ chen chúc rồi không cẩn thận phát sinh sự cố gì, vậy thì quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu cô không chạy thì chỉ e là không biết đến khi nào mới có thể thoát thân được.
Hiện tại cô chỉ ước gì mình có thể mọc ra tám cái chân.
Lúc này ở đằng trước có một chiếc xe quân đội chậm rãi chạy đến gần.
TBC
Diệp Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì xe đã dừng lại ở vị trí cách cô chừng một mét.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, Cố Phong xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“Tiểu Ninh, lên xe!”
Nhìn Cố Phong từ trong xe vươn tay ra, Diệp Ninh suýt chút nữa bật khóc vì vui sướng.
Anh xuất hiện quá đúng lúc!
Cô không chút do dự nắm lấy bàn tay to của anh, bị một sức kéo cực mạnh kéo lên xe.
Cửa xe đóng lại, xe quay đầu vô cùng xinh đẹp, bắt đầu tăng tốc.
fans mê ca nhạc ở phía sau đã gần trong gang tấc, chỉ trong vài giây đã lại bị kéo ra khoảng cách, quăng lại ở phía sau.
Diệp Ninh thò sát lại gần cửa sổ nhìn mấy fans mê ca nhạc kia, mồ hôi đổ đầy đầu.
“Em có bị thương không?” Cố Phong ngồi ở bên cạnh quan tâm hỏi.
Lúc này Diệp Ninh mới thu hồi ánh mắt, vô cùng biết ơn nhìn anh.
“Không bị thương. Sao các anh lại ở chỗ này thế?”
Người lái xe là Lôi Vĩnh Minh, lúc trước Diệp Ninh đã từng gặp anh ta một lần rồi.
Cố Phong giải thích: “Tụi anh đi làm việc, vừa lúc đi ngang qua.”
Nhưng mà anh còn chưa nói xong thì Lôi Vĩnh Minh đã nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn Diệp Ninh phủ nhận nói: “Cũng không phải trùng hợp đi ngang qua, chúng tôi đi ngang qua nhà sách trong thành, thấy bên đó có rất nhiều người xếp hàng, còn đang tò mò không biết mấy người đang làm gì thì lại nhìn thấy băng rôn viết tên của cô...”
“Phó doanh trưởng Lô, đừng nói nữa.” Cố Phong có chút sốt ruột ngắt lời anh ta.
Lôi Vĩnh Minh biết trong lòng anh đang nghĩ gì, sẽ không làm theo ý của anh, tiếp tục nói: “Cậu ấy lập tức mất bình tĩnh, cố ý xuống xe đi xem. Vừa lúc nghe được mấy người kia nói cô đang ở viện gia thuộc của quân khu, muốn đến gặp cô. Cậu ấy lo lắng cô gặp nguy hiểm, cho nên mới chạy đường vòng đến đây.”
Nếu như anh quan tâm người ta như thế, đương nhiên phải để cho người ta biết.
Quả nhiên, Diệp Ninh nghe được câu trả lời này thì lại càng cảm động, lần này bọn họ thật sự đã giúp cô một việc rất lớn.
Cố Phong ho khan, làn da màu tiểu mạch lộ ra một chút ửng hồng mất tự nhiên.
“Mấy người lúc nãy đều là fans mê ca nhạc hả?”
Diệp Ninh biết anh đang cố ý muốn chuyển sang đề tài khác, cũng phối hợp gật đầu.
“Em đi thu âm ca khúc lúc nào thế?” Trước ngày hôm nay, Cố Phong thật sự không biết Diệp Ninh còn từng làm chuyện này.
Cho nên từ khi nhìn thấy tên của Diệp Ninh trên băng rôn đến bây giờ, tâm trạng của anh vẫn còn tràn ngập khiếp sợ.
“Trong lúc đến kinh thành lần trước đó. Một là vì quay chụp điện ảnh của đạo diễn Ngô, hai chính là đi thu âm ca khúc.”
Trong suy nghĩ của Diệp Ninh, Cố Phong cũng không biết chuyện cô biết ca hát, cho nên lúc trước khi bọn họ đến kinh thành, cô mới không chủ động nhắc đến chuyện này.
Hiện tại Cố Phong nhìn thấy cô đột nhiên phát hành ca khúc, chắc chắn sẽ vừa khó hiểu lại kinh ngạc.
“Thì ra là thế. Băng từ phát hành từ lúc nào thế? Mấy ngày nay em đều đi làm như thế này sao?”
Cố Phong chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đã thấy sợ hết hồn rồi, hoàn toàn không rảnh đi truy vấn chuyện cô sẽ biết ca hát.
“Chuyện này thì không có, ngày hôm qua vẫn còn chưa có fans mê ca nhạc nào hết.” Diệp Ninh thật sự nói thật, cô cũng không biết vì sao hôm nay tự nhiên lại biến thành thế này.
Lôi Vĩnh Minh nhịn không được xen lời: “Nhưng mà mấy fans mê ca nhạc này điên cuồng quá rồi đó, làm thế này cũng đã ảnh hưởng đến sự an toàn của cô rồi đúng không?”
Diệp Ninh để ý đến vẻ mặt nghiêm túc của Cố Phong, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Cũng không thái quá đến thế đâu, có lẽ là vì vừa mới bắt đầu cho nên mọi người khá tò mò về tôi thôi.”