“Ngày đầu tiên băng từ phát hành, Văn Hạo đã gọi điện thoại cho tôi, nghe tôi nói doanh số không được lý tưởng cho lắm, cho nên mới cho người mua hết toàn bộ băng từ của cô đang bán ở bên kia.”
Lý Tử Hằng chỉ nói đơn giản vài câu, Diệp Ninh đã lập tức nhíu mày.
“Tôi mắng cậu ấy một trận, cũng dặn cậu ấy không được làm cái gì nữa, nhưng mà cô cũng biết mà, sao cậu ấy có thể nghe lời tôi được chứ.” Trong giọng nói của Lý Tử Hằng tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng mà cũng may lần này Mục Văn Hạo làm không tệ lắm.
Diệp Ninh trầm giọng hỏi: “Anh ta làm cái gì?”
“Ngày thứ hai và ngày thứ ba anh ta đã liên lạc với tất cả bạn bè đã mua sắm băng từ của cô, bắt đầu phát đi phát lại các ca khúc của cô ở đường phố, quảng trường, khách sạn, tiệm cơm, dù sao thì chính là ở tất cả những nơi công cộng mà cô có thể nghĩ đến. Có lẽ trong quá trình quảng bá đã để lộ ra tin tức.”
Lý Tử Hằng nói đến đây, Diệp Ninh cũng đã hiểu.
Hành động lần này của Mục Văn Hạo chẳng khác nào đang quạt gió thêm củi, trải qua hai ngày lên men và quảng bá, hiện tại vừa lúc bắt đầu phát huy hiệu quả.
Lý Tử Hằng thấy đầu dây bên kia im lặng, thử nói: “Tuy rằng Văn Hạo làm việc khá ngang ngược, nhưng mà tình cảm của cậu ấy đối với cô chắc chắn là...”
“Chủ nhiệm Lý, tôi biết rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước, có việc gì thì anh có thể liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lý Tử Hằng muốn mượn cơ hội này nói đỡ cho Mục Văn Hạo vài câu, nhưng mà Diệp Ninh lại hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội này.
Nghĩ đến Mục Văn Hạo, tâm trạng của cô lại càng bực bội hơn.
Năm ngày trước Mục Văn Hạo tổ chức tiệc chúc mừng cho cô, cô không đi qua đó, Trịnh Thư Vân nói anh ta đã rất giận dữ.
Dựa theo tính cách của người đàn ông kia, không ngờ đến tận bây giờ cũng chưa từng đến kiếm chuyện với cô, chuyện này đã làm cô cảm thấy rất khác thường.
Đội nhạc khí.
“Diệp Ninh, cô có biết hôm nay Thư Vân bị làm sao không?”
Nghĩ đến Trịnh Thư Vân, sắc mặt Diệp Ninh lập tức thay đổi.
Cô cứ có cảm giác hôm nay hình như cô còn quên mất chuyện gì đó?
Sáng hôm nay bọn họ bị mấy fans mê ca nhạc tách ra, vậy mà từ sáng đến giờ Trịnh Thư Vân vẫn còn chưa đến đây!
Nhưng hiện tại cho dù cô có muốn đi ra ngoài tìm thì cũng không biết đi nơi nào.
Nhưng Diệp Ninh lại sẽ không bao giờ ngờ được rằng, hiện tại Trịnh Thư Vân và Mục Văn Hạo đang đi ăn cơm cùng nhau.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh bị tách ra, cô ấy lập tức muốn chạy đến phòng cảnh vệ kêu người đến cứu, nhưng mà mới chạy được nửa đường thì đã bị Mục Văn Hạo cản đường.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy Mục Văn Hạo, lập tức vui mừng khôn xiết, bảo anh ta mau dẫn cô ấy đi cứu Diệp Ninh.
Nhưng mà Mục Văn Hạo lại từ chối, ngược lại chỉ bảo cô ấy lên xe.
Trịnh Thư Vân đã nhận ra sự khác thường ủa Mục Văn Hạo, sao anh ta lại không thèm để tâm đến sự an toàn của Diệp Ninh chứ?
Nhưng mà khi xe của bọn họ chạy đi thì cô ấy nhìn thấy mấy fans mê ca nhạc kia đã tản ra, hơn nữa không nhìn thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu, lập tức cảm thấy có lẽ Diệp Ninh đã thành công thoát khỏi đám fans này rồi.
“Anh đến đây không phải là vì tìm Diệp Ninh sao?”
Nghĩ đến buổi tối năm ngày trước, Trịnh Thư Vân vẫn còn cảm thấy khá sợ hãi.
Cô ấy nhìn Mục Văn Hạo, hiện tại mặt mày anh ta vẫn còn rất lạnh nhạt.
“Tôi đến tìm cô.” Lời Mục Văn Hạo nói ra làm cô ấy ngơ ngẩn.
“Hôm nay cô có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài đi dạo được chứ?”
TBC
Mặc dù trong giọng nói của Mục Văn Hạo không có chút tình cảm nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta mời Trịnh Thư Vân, cũng đã đủ làm Trịnh Thư Vân bỏ qua rất nhiều thứ khác.
Trịnh Thư Vân lập tức vứt chuyện phải đi làm ra sau đầu.
Mục Văn Hạo cũng nói được thì làm được, không chỉ dẫn cô ấy đi dạo phố mà còn cùng nhau đi ăn cơm trưa.