Suốt một buổi sáng ngày hôm nay, Trịnh Thư Vân đều đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, thậm chí cô ấy còn cảm thấy có phải là vì chuyện tiệc chúc mừng hôm đó nên Mục Văn Hạo đã hoàn toàn buông bỏ Diệp Ninh rồi hay không?
Cô ấy muốn làm gì Mục Văn Hạo cũng đều đồng ý, điều này làm cô ấy lại càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.
“Ăn cơm xong anh chở em về đoàn văn công đi.”
Tuy rằng cô ấy cũng rất muốn tiếp tục ở chung với Mục Văn Hạo, nhưng vẫn rụt rè nói.
“Hiếm khi hôm nay tôi có thời gian rảnh, chiều này tôi dẫn cô đi đến một nơi rất thú vị.”
Lời Mục Văn Hạo nói ra làm Trịnh Thư Vân cực kỳ muốn đi, cô ấy gần như không hề do dự gì nữa, lập tức đồng ý ngay.
“Vậy em gọi điện thoại về đoàn xin nghỉ, bỏ bê công việc không lý do sẽ bị đội trưởng mắng.”
Tâm trạng của Trịnh Thư Vân rất vui vẻ, nửa đùa nửa nghiêm túc nói.
Giây tiếp theo, Mục Văn Hạo lại bá đạo nắm lấy tay cô ấy nói: “Đang ở cùng tôi thì đừng nghĩ đến mấy chuyện không liên quan đó, có được không?”
Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, nhưng mà đáy mắt lại tràn ngập vẻ lạnh nhạt.
Trái tim Trịnh Thư Vân điên cuồng đập thình thịch, đầu óc lập tức trống rỗng.
Trong nháy mắt này, thật sự không còn chuyện gì quan trọng nữa.
“Được.”
Cô ấy đỏ mặt đồng ý, xấu hổ đến mức thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt của người đàn ông kia.
Khóe môi Mục Văn Hạo cong lên, cười mỉa, không dấu về buông tay cô ấy ra.
Đoàn văn công.
Một tiếng nữa là đến giờ tan ca, đầu óc của Diệp Ninh hoàn toàn không tập trung vào công việc được nữa.
Buổi chiều Trịnh Thư Vân vẫn không đến đi làm, hơn nữa còn không gọi điện thoại đến xin nghỉ luôn.
Cô kể lại tình hình sáng hôm nay cho Từ Minh Vũ nghe, Từ Minh Vũ phân tích xong cũng cảm thấy Trịnh Thư Vân sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn gì.
Nếu thật sự bị thương thì bệnh viện đã báo tin đến từ lâu rồi.
Hơn nữa Trịnh Thư Vân đã là người trưởng thành, trước khi xác định cô ấy thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ cũng không thể liên hệ với đồn công an tìm người được.
Còn phía nhà ho Trình, bọn họ lại càng không dám dễ dàng quấy rầy đến Trịnh Hồng Xương.
“Chúng ta đừng quá sốt ruột, có lẽ tối nay Thư Vân sẽ về nhà thôi.” Từ Minh Vũ an ủi Diệp Ninh, cũng là đang an ủi chính mình.
Diệp Ninh đương nhiên cũng hi vọng như thế.
Ngay lúc hai người đều sốt ruột ngóng trông thời gian nhanh chóng trôi qua thì điện thoại trong văn phòng của Từ Minh Vũ vang lên.
Từ Minh Vũ cầm lấy ống nghe, giọng nói của Trịnh Thư Vân từ bên trong truyền ra.
“A lô, đội trưởng, là tôi.”
Từ Minh Vũ giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Thư Vân, hiện tại cô đang ở đâu thế? Sao cả ngày hôm nay không đến đi làm? Diệp Ninh lo lắng cho cô cả ngày đó.”
Diệp Ninh nghe thấy là Trịnh Thư Vân, lập tức cầm lấy ống nghe.
“Thư Vân, cô đang ở đâu thế?”
“Diệp Ninh, tôi sợ cô lo lắng, cho nên mới gọi điện thoại cho cô. Hiện tại tôi đang ở chung với Mục Văn Hạo.” Giọng nói của Trịnh Thư Vân cực kỳ nhẹ nhàng.
Diệp Ninh nhận ra được Trịnh Thư Vân đang rất vui vẻ, nhưng mà cô lại nhíu chặt mày.
“Cả ngày hôm nay cô đều đang ở chung với anh ta sao?”
“Đúng vậy. Sáng hôm nay anh ấy cố ý đến viện gia thuộc tìm tôi, với lại tôi còn có một tin tức tốt muốn báo cho cô biết, cô nhất định không được nói cho người khác biết đó nha.” Trịnh Thư Vân thật sự không kìm nén được, cho nên mới muốn gọi điện thoại nói cho Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn thoáng qua Từ Minh Vũ ở bên cạnh, lên tiếng đáp: “Được rồi.”
“Lúc nãy Mục Văn Hạo đã tỏ tình với tôi, anh ấy nói anh ấy thích tôi! Cô có biết hiện tại tôi vui đến mức nào không?” Trịnh Thư Vân sốt ruột thông báo, bởi vì quá kích động nên giọng nói còn có chút run rẩy.
Trái tim Diệp Ninh lập tức căng thẳng, trầm xuống, khớp xương bàn tay đang nắm ống nghe lập tức biến thành màu trắng.
TBC
“Hiện tại cô lập tức về nhà, tôi đến nhà cô tìm cô, chúng ta nói chuyện trực tiếp!”