Diệp Ninh có thể xác định một trăm phần trăm rằng Mục Văn Hạo tỏ tình với Trịnh Thư Vân chắc chắn là có mục đích xấu xa gì đó.
“Hiện tại tôi không thể về, anh ấy đang chuẩn bị tiệc tối ánh nến cho tôi đó.”
Khi nói ra câu nói cuối cùng, Trịnh Thư Vân rõ ràng là đang che ống nghe lại nói.
Diệp Ninh sốt ruột: “Vậy cô mau nói cho tôi biết hiện tại hai người đang ở chỗ nào?”
“Không nói chuyện với cô nữa, anh ấy lại đây rồi. Cô cứ yên tâm đi, tối nay tôi sẽ về nhà.” Trịnh Thư Vân nhanh chóng nói xong, trực tiếp cúp máy.
“Alo? Alo?”
Diệp Ninh sốt ruột gọi, nhưng mà trong điện thoại đã không còn ống nghe của Trịnh Thư Vân nữa.
“Có phải Thư Vân đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Từ Minh Vũ mới vừa thả lỏng lại lập tức căng thẳng.
Sắc mặt Diệp Ninh đã cùng âm u, nhưng mà trong điện thoại cũng không biểu hiện số điện thoại gọi đến, cũng không có lựa chọn gọi lại cho số lúc nãy, cho nên cô không thể nào xác định vị trí hiện tại của Trịnh Thư Vân.
Nghe Từ Minh Vũ hỏi, lại nghĩ đến lời dặn dò của Trịnh Thư Vân, cô chỉ có thể nói: “Không có gì. Thư Vân đang đi chung với bạn của cô ấy.”
Từ Minh Vũ khó hiểu, nếu đã xác nhận Trịnh Thư Vân không có chuyện gì, vậy không phải nên vui vẻ sao?
“Vậy sao mặt cô lại khó coi như thế?”
TBC
Diệp Ninh miễn cưỡng hoàn hồn nói: “Tôi không có việc gì?”
Mười phút trước giờ tan ca, xe của Cố Phong đã đậu trong bãi đỗ xe của đoàn văn công.
Số lượng fans mê ca nhạc tụ tập ở bên ngoài đã nhiều hơn gấp đôi buổi sáng, thậm chí đã ảnh hưởng đến giao thông.
Sắc mặt Cố Phong vô cùng nghiêm túc, tưởng tưởng đến cảnh Diệp Ninh bị mấy fans mê ca nhạc kia vây quanh, không biết sẽ là tình huống như thế nào.
Chắc chắn là không thể bảo đảm vấn đề an toàn được rồi.
Diệp Ninh được các đồng nghiệp vây quanh đi ra ngoài.
Mãi đến khi cô đi đến bên cạnh Cố Phong, các đồng nghiệp mới phải tạm biệt với cô.
Cố Phong nhìn thấy rõ vẻ mỏi mệt trên mặt cô, biết cô chắc chắn đã phải ứng phó suốt một ngày.
Anh săn sóc mở cửa xe ra, che chở cho cô lên xe.
Để bảo đảm an toàn, Cố Phong cũng không đi ra ngoài bằng cửa chính, mà lại lái xe về phía cửa sau.
Cửa sau cũng có fans mê ca nhạc ngồi canh, nhưng mà đã ít hơn cửa chính rất nhiều.
Lúc xe đi ngang qua những người này, Diệp Ninh lập tức rụt người về phía Cố Phong, tránh cho bị mấy fans mê ca nhạc tinh mắt nhận ra.
Kỹ thuật lái xe của Cố Phong rất tốt, vài phút sau xe đã vững vàng chạy ra khỏi phạm vi fans mê ca nhạc vây quanh.
“Phù.”
Diệp Ninh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Cố Phong đang lái xe.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau.
Cố Phong biết Diệp Ninh đang nhìn anh, cố khống chế bản thân đừng nghiêng đầu, mà lại giả vờ bình tĩnh hỏi: “Nhìn anh như thế làm gì?”
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không để ý đến tôi nữa.” Miệng của Diệp Ninh nhanh hơn đầu óc.
Cố Phong nghĩ chắc cô đang muốn nhắc đến lần trước khi ở đoàn văn công, bọn họ gặp được nhau nhưng mà anh lại không chào hỏi cô.
Không phải anh không muốn muốn, mà là không dám.
“Anh sợ sẽ mang đến bối rối cho em.”
Diệp Ninh hỏi: “Vậy sao bây giờ lại không sợ?”
Bàn tay nắm lấy tay lái của Cố Phong siết chặt, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Hiện tại thì khác.”
Diệp Ninh hiểu ý của anh, im lặng.
Anh luôn sẽ xuất hiện vào lúc cô cần giúp đỡ.
Cố Phong không biết cô im lặng như thế là bởi vì giận hay là vì lý do gì khác?
Một lúc sau, anh nặng nề nói: “Nếu em cảm thấy nhìn thấy anh sẽ bối rối thì...”
“Không bối rối gì cả.” Trái tim của Diệp Ninh cũng làm từ thịt, huống chi cô vốn dĩ cũng có đè nén một ít tình cảm với Cố Phong: “Thật ra tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Hôm nay nếu không có anh thì tôi sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức.”
Chỉ là một câu trả lời đơn giản như thế cũng đã đủ làm Cố Phong vui vẻ.
“Ca khúc của em rất hay.”
Anh không quá tự nhiên khen ngợi.