Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 930

Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên: “Anh cũng mua băng từ hả?”

Anh không giống như loại người sẽ làm chuyện này.

“Khụ khụ.” Lỗ tai Cố Phong hơi đỏ lên: “Là phó doanh trưởng Lôi, buổi trưa anh và anh ấy ăn cơm xong cùng nhau nghe.”

Diệp Ninh cảm thấy anh đang nói dối, nhưng lại không có chứng cứ.

“Có phải anh rất kinh ngạc, không ngờ tôi còn biết ca hát không?”

Thật ra Cố Phong không hề kinh ngạc chút nào, lúc trước khi biết cô đến Hồng Hải ca hát, đoàn thời gian kia gần như ngày nào anh đều sẽ cải trang đi qua đó.

Nhưng mà chuyện này đương nhiên không thể nói ra được.

“Đúng là có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất vui vẻ. Em làm cái gì đều rất tốt.”

Đàn dương cầm, viết kịch bản, có chuyện nào mà không làm anh cảm thấy kinh ngạc chứ?

Cho nên biết cô sẽ ca hát, hình như cũng chẳng tính là gì.

Tâm trạng âm u suốt cả ngày của Diệp Ninh lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Khổng Giai sắp sinh rồi, chờ một đoạn thời gian nữa tôi dự định sẽ về nhà thăm, anh có cái gì cần tôi mang về không?”

Tuy rằng bọn họ đã ly hôn, nhưng mà hai thôn cách nhau không quá xa, cô cũng có thể tiện đường đi qua đó.

Cố Phong suy nghĩ một chút: “Em thay anh về đó thăm bọn họ là được rồi.”

Mỗi tháng anh đều gửi tiền về nhà, cũng chỉ có thể cho cha mẹ nhiêu đó.

“Được rồi.” Diệp Ninh đồng ý rất dứt khoát.

Chờ đến khi đến viện gia thuộc quân khu, Cố Phong và Diệp Ninh cũng không nhìn thấy fans mê ca nhạc đứng ở trước cổng.

Bọn họ theo bản năng quay sang nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Tuy rằng những fans mê ca nhạc kia đều rất điên cuồng, nhưng mà bọn họ vẫn rất biết chừng mực, không phải đứng ngay ngoài đại viện chờ đợi mà là đứng ra xa một đoạn, như thế sẽ không ảnh hưởng đến trật tự và việc ra vào của đại viện, cho nên cũng không bị xua đuổi.

Cố Phong lập tức lái xe chạy đến dưới lầu của Diệp Ninh, sau đó hai người lập tức nhìn thấy bóng dáng của Giang Húc Đông đứng cách đó không xa.

 

Lúc trước Cố Phong đã từng gặp Giang Húc Đông, cũng biết Giang Húc Đông quen biết với Diệp Ninh, nhưng mà hiện tại nhìn thấy người đàn ông này đứng ở đây, tâm trạng của anh vẫn không nhịn được mà trở nên căng thẳng.

“Sao anh Giang lại ở chỗ này?”

Diệp Ninh cũng rất khó chịu, thuận miệng nói.

TBC

Chữ “lại” kia lọt vào trong tai Cố Phong, làm anh ý thức được nơi này cũng không phải lần đầu tiên.

Anh không nói tiếng nào, vững vàng đậu xe dừng lại ở vị trí cách Giang Húc Đông chừng một mét.

Diệp Ninh xuống xe trước, chào hỏi.

“Anh Giang, anh đang đợi tôi sao?”

Trên mặt Giang Húc Đông xuất hiện chút ý cười, nhưng mà khi anh ấy nhìn thấy Cố Phong xuất hiện phía sau Diệp Ninh thì nụ cười cứng lại trong nháy mắt.

“Đúng vậy. Cô và doanh trưởng Cố cùng nhau về sao?”

Không đợi Diệp Ninh nói chuyện, Cố Phong đã đi đến gần: “Xin chào đồng chí Giang.”

“Chào doanh trưởng Cố.”

Trong ánh mắt của hai người đàn ông đều có vẻ thưởng thức và loáng thoáng thêm một chút địch ý với đối phương.

“Đồng chí Giang, chân của anh đã lành rồi sao?”

Ánh mắt của Cố Phong dừng lại trên chân Giang Húc Đông, lần trước khi bọn họ gặp mặt, anh ấy vẫn còn đang ngồi trên xe lăn.

“Hiện tại đi đứng bình thường đã không thành vấn đề gì.” Giang Húc Đông vừa nói vừa hơi di chuyển đôi chân đã có chút tê dại.

“Đây là chuyện tốt.” Cố Phong thật lòng nói ra những lời này.

Tuy rằng trước kia anh cũng chưa từng tiếp xúc với Giang Húc Đông, nhưng anh cũng nghe nói không ít sự tích của anh ấy.

Giang Húc Đông bị thương, giải nghệ, chính là tổn thất của quân đội.

Người như thế này, không nên bị nhốt trên xe lăn cả đời.

Nói chuyện vài câu đơn giản, hai người đàn ông đều yên lặng, hai người bọn họ đang âm thầm đánh giá lẫn nhau...

 
Bình Luận (0)
Comment