“Hay là chúng ta đánh nhau một trận trước đi, được không?” Trên mặt Diệp Ninh tràn ngập vẻ hưng phấn không thể nào đè nén được nữa.
Cố Phong ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười: “Em nghiêm túc sao?”
Diệp Ninh vô cùng khẳng định gật đầu, hiện tại cô thật sự cần phải phát tiết cảm xúc.
Đánh nhau với Cố Phong, có lẽ cô không chịu được vài chiêu, cô vẫn rất biết tự hiểu lấy mình.
Nhưng mà cô cũng dám chắc rằng Cố Phong sẽ nương tay với cô.
Cho nên cũng coi như là không hề sợ hãi gì cả.
“Được rồi.” Cố Phong đồng ý, cùng lắm thì đến lúc đó anh nhường cô một chút là được.
Diệp Ninh lập tức xoay cổ tay, cổ chân, cổ và eo.
Lâu lắm rồi cô không đánh nhau với người khác.
Cố Phong chỉ vùng vẫy tay chân vài cái tượng trưng.
Trước khi bắt đầu, Diệp Ninh còn cố ý nhắc nhở Cố Phong: “Anh đừng có quá khinh thường tôi, lúc còn ở trong thôn, tôi thường xuyên dẫn theo Tiểu Đống đi đánh lộn với người khác, hơn nữa rất hiếm khi thua.”
Cô nói thế chính là vì chờ lát nữa cô lộ ra việc mình biết võ, cũng coi như có cớ để biện hộ.
Cố Phong cong môi mỉm cười nói: “Được rồi, anh sẽ nghiêm túc.”
Diệp Ninh cảm nhận được tôn trọng, cũng lấy ra trạng thái tốt nhất của mfnh.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Cô chủ động thông báo.
Cố Phong bày ra tư thế, mà theo hành động của anh, khí thế trên người anh cũng đã thay đổi.
Diệp Ninh hít sâu một hơi, không hề sử dụng bất cứ kỹ xảo nào, đ.ấ.m mạnh một phát về phía anh.
Cố Phong trực tiếp giơ tay đón đỡ, hai người bắt đầu đánh nhau.
Chiêu thức của Diệp Ninh ở trước mặt Cố Phong thì chẳng khác gì đang quơ quào tay chân, nhưng mà Cố Phong vẫn cảm thấy khá kinh ngạc.
Bởi vì cô cũng không phải tùy ý quơ quào đánh đ.ấ.m lung tung, mà vẫn có thể nhìn ra chiêu thức, đây không phải thứ mà cô có thể học được từ việc đánh lộn ở dưới quê.
Ít nhất là cô đã từng học với người nào đó rồi.
Nhưng mà Cố Phong cũng biết cho dù anh hỏi thì Diệp Ninh chắc chắn sẽ không nói.
Thật ra cô còn giấu rất nhiều bí mật.
Anh ngẩn người trong chốc lát, không để ý đến nắm đ.ấ.m đã gần trong gang tấc của Diệp Ninh, lập tức bị cô đánh trúng.
Cố Phong không thèm để ý đến cơn đau, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.
Ít nhất thì cô cũng không phải người tay trói gà không chặt.
“Doanh trưởng Cố, cẩn thận đó!” Trán Diệp Ninh đã đổ đầy mồ hôi, hơi thở cũng không ổn định lắm, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời.
Cố Phong bị đánh cố nhịn cười nói: “Tiếp tục.”
Vừa lúc có thể kiểm tra cơ sở của cô, sau đó xác định nội dung huấn luyện sau này.
Diệp Ninh càng đánh càng hăng, dùng hết toàn bộ chiêu thức lên người của Cố Phong. Nhưng mà ngoại trừ lúc mới bắt đầu có thể đánh trung Cố Phong ra, lúc sau đều bị anh tránh đi một cách hoàn mỹ.
Kỳ thật cô vẫn cảm thấy có chút thất bại, nếu hiện tại người cô đang đối mặt là kẻ địch thì chắc cô đã bị người ta đánh thê thảm từ lâu rồi.
Khi Cố Phong phát hiện ra cô dần kiệt sức, cũng biết đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Anh vốn dĩ định lùi ra xa, nhưng mà Diệp Ninh lại chạy ra phía sau anh, dùng tay làm đao c.h.é.m thẳng vào cổ của anh.
Đầu óc của Cố Phong còn chưa kịp phản ứng, ký ức của cơ bắp đã làm ra động tác.
Anh nhanh chóng xoay người tránh đi, đồng thời túm lấy cổ ta của Diệp Ninh, dứt khoát làm ra động tác vật qua vai.
Chờ đến khi anh ý thức được mình làm thế sẽ làm Diệp Ninh bị thương thì đã không thu tay lại được nữa rồi.
Diệp Ninh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau khi tiếp đất.
Nhưng mà sao Cố Phong có thể để chuyện này xảy ra được chứ, trong tích tắc đầy nguy hiểm này, anh nhanh chóng thay đổi tư thế, không chút do dự biến bản thân thành đêm thịt người cho Diệp Ninh.
Diệp Ninh ngã mạnh vào trong lòng n.g.ự.c anh, nghe được anh rên nhẹ.
Giờ phút này thời gian giống như đều yên lặng lại.