Diệp Ninh há to miệng thở hổn hển, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Cô giãy dụa nghiêng người, lo lắng hỏi thăm tình huống của Cố Phong.
“Anh có sao không?”
“Đương nhiên là không sao rồi.” Hơi thở của Cố Phong cũng hơi dồn dập, xác định không làm Diệp Ninh bị thương, toàn thân cũng thả lỏng lại.
Giây tiếp theo, Diệp Ninh cũng nằm liệt bên người anh.
Hai người cứ thế yên lặng nằm cùng nhau, bên tai chỉ có tiếng hít thở của nhau và tiếng tim đập kinh liệt sau khi vận động xong.
Diệp Ninh cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không đổ mồ hôi đầm đìa như thế.
Bởi vì chuyện của Trịnh Thư Vân nên cô cảm thấy vô cùng bực bội, hiện tại cũng coi như phát tiết xong.
Hơi thở của cô dần ổn định, tiếng tim đập chậm rãi chậm lại, lâu lắm rồi cô không cảm thấy an nhàn như bây giờ.
Cô không nói gì, Cố Phong cũng không nói.
Hình như không có ai muốn phá hủy sự yên lặng tốt đẹp này.
Không biết bao lâu sau, Cố Phong vẫn là người đứng dậy đầu tiên, sau đó vươn tay về phía Diệp Ninh.
“Em còn đứng lên được không?”
Diệp Ninh cười cười, nắm lấy tay anh, tùy ý để anh kéo mình lên.
Cố Phong cười tổng kết: “Không ngờ em cũng có được một chút cơ sở, như vậy chúng ta có thể bỏ qua giai đoạn đơn giản nhất, trực tiếp luyện tập chiêu thức luôn.”
“Thật sao?” Được anh khen ngợi cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ánh mắt của Cố Phong tràn ngập chắc chắn.
Diệp Ninh đã vô cùng sốt ruột: “Vậy còn chờ gì nữa, tới luôn đi!”
Cố Phong thấy cô vẫn còn hăng hái sung sức như thế, cũng có chút bội phục năng lực khôi phục của cô.
“Em có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Diệp Ninh xua tay nói: “Lúc trước khi tôi giảm béo, cường độ vận động nhiều hơn hiện tại rất nhiều, bây giờ chẳng nhằm nhò gì cả.”
Tuy rằng cô nói rất tùy ý, nhưng Cố Phong vẫn cảm nhận được sự cố gắng và mồ hôi và nghị lực kiên cường không thể nào coi thường mà cô phải bỏ ra trong đoạn thời gian đó.
Chỉ cần có được nghị lực như thế, còn có chuyện gì mà cô không thể thành công được chứ.
“Được. Vậy chúng ta bắt đầu ngay đi!”
Trong sân huấn luyện cực kỳ rộng lớn, bóng dáng của hai người kéo dài thật lâu, thật lâu dưới ánh đèn.
Chờ đến khi Diệp Ninh và Cố Phong ra khỏi sân huấn luyện, bên ngoài đã đen như mực.
Lần này thì Diệp Ninh thật sự đã rất mệt, gần như sắp không còn đủ sức để đi đường luôn rồi.
Cùng lúc đó, cô cũng đã cảm nhận được sự khủng bố của Cố Phong, lúc anh dạy dỗ cô thì hoàn toàn không hề nương tay chút nào, thật sự đang huấn luyện cô.
Đây cũng là thứ cô muốn, cơ thể thật sự đến giới hạn.
“Em còn đi nổi không? Có cần anh đưa em lên lầu không?”
TBC
Diệp Ninh cố chịu đựng từ chối, cô không muốn mất mặt trước mặt anh.
Cố Phong cũng không quá kiên trì, chỉ dặn dò: “Về nhà nhớ tắm nước nóng, có thể giảm đau cho cơ bắp.”
Diệp Ninh mệt mỏi không còn hơi sức đáp: “Ừ”, sau đó kéo đôi chân nặng như rót chì, đi lên cầu thang.
Về đến nhà, ngay giây phút m.ô.n.g chạm vào ghế dựa, cô suýt chút nữa đã hạnh phúc đến chảy nước mắt.
Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của Cố Phong và mồ hôi dính nhớp trên người, vẫn phải cố lết vào phòng vệ sinh.
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, đã lên tình thần được một chút, cơ bắp lại bắt đầu nhức mỏi, hơn nữa bụng còn sôi lên ùng ục không ngừng.
Trưa nay cô không ăn bao nhiêu, tối nay lại vận động nhiều như thế, đói bụng cũng rất bình thường.
“Sắp c.h.ế.t thật rồi.”
Cô nằm trên ghế sofa nỉ non, muốn ăn lại không muốn nhúc nhích.
Ngay lúc cô đang rối rắm không biết nên đi nấu cơm hay là lên giường ngủ thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa...