Diệp Ninh đi đến cửa, hỏi thử: “Ai đó?”
Cốc cốc cốc.
Vẫn là tiếng gõ cửa như cũ.
Diệp Ninh khó hiểu mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài lại chính là Cố Phong đã đi lại quay về.
“Sao anh lại về rồi?”
Phản ứng đầu tiên của cô chính là có phải anh đã quên chuyện gì rồi không?
Cố Phong nhìn mái tóc ướt đẫm của cô, biết cô nghe lời anh, vừa mới đi tắm xong.
“Anh có mua ít đồ ăn, em có muốn ăn chung không?”
Diệp Ninh theo bản năng chép miệng, đây chẳng phải là đưa than ngày tuyết sao?
“Vào đi.”
Một lúc sau, canh nóng hỏi được anh bưng lên bàn.
Diệp Ninh thật sự quá đói bụng, cũng không rảnh để ý đến Cố Phong.
Đồ ăn thơm ngào ngạt xuống bụng, cô cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra Cố Phong hoàn toàn chưa từng động đũa.
“Sao anh không ăn?”
“Anh không đói, em ăn đi.” Giọng Cố Phong vô cùng dịu dàng.
Diệp Ninh không thể không bội phục tố chất cơ thể của anh, quả nhiên là người tham gia quân ngũ, đến cả năng lực chịu đói cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
“Đó là gì thế?”
Ánh mắt của cô lại nhìn về phía một cái túi khác trên bàn.
Lúc này Cố Phong mới lấy đồ trong túi ra, không ngờ lại là mấy ống thuốc mỡ và thuốc dán.
“Mấy cái này cũng là chuẩn bị cho em. Sáng mai khi em thức dậy có lẽ sẽ cảm thấy cơ bắp rất nhức mỏi, có thể thoa thuốc mỡ lên, nếu quá đau thì dán thuốc dán.”
Anh đã dẫn dắt quá nhiều tân binh, biết rất rõ sau khi huấn luyện với cường độ cao xong sẽ xuất hiện tình huống gì.
“Anh tri kỷ thật đó.” Diệp Ninh thật lòng cảm thán: “Có được một sư phụ như anh, đây là phúc của tôi.”
Cố Phong bị cô chọc cười: “Hôm nay huấn luyện có hơi kịch liệt thật, ngày mai còn luyện nữa không?”
Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu ghẹo nói: “Thì ra doanh trưởng Cố cũng biết hôm nay anh huấn luyện tôi rất tàn nhẫn à?”
Cũng không phải Cố Phong không biết đau lòng, nhưng anh muốn làm cô nắm giữ được càng nhiều chiêu thức phòng thân, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Dù sao thì anh cũng không phải có nhiều thời gian rảnh để luyện tập với cô mãi.
“Xin lỗi.”
Diệp Ninh cười nói: “Đùa anh thôi. Tôi biết anh là muốn tốt cho tôi, yên tâm, tôi chịu được. Hơn nữa phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.”
Những thứ anh dạy cô đều sẽ giúp cô bảo vệ tính mạng nếu gặp phải tình huống nguy hiểm!
“Không cần cảm ơn, anh rất vui vì có thể làm gì đó cho em.” Đây là lời nói thật lòng của Cố Phong.
Lúc trước cô nói là muốn phân rõ giới hạn, anh cho rằng cô không muốn nhìn thấy anh, như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.
“Em ăn từ từ thôi, anh phải về rồi.”
Chuyện nên nói, chuyện nên làm, anh đều đã làm, đương nhiên không thể ở lại nơi này quấy rầy cô nữa.
Diệp Ninh buông chén đũa xuống: “Để tôi tiễn anh.”
“Anh tự đi được mà, em mau tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng mà ăn nhanh đi.” Cố Phong nói, anh biết cô đã rất mệt rồi.
TBC
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Ninh, xung quanh đều yên tĩnh lại.
Diệp Ninh lại bưng chén đũa lên, ăn hơn phân nửa số thức ăn trên bàn.
Trước khi lên giường, cô mở một gói thuốc dán ra dán lên vùng cơ bắp nhức mỏi nhất.
Lần này cô không mất ngủ nữa, nằm xuống vài phút đã lập tức tiến vào mộng đẹp...
Băng từ phát hành ngày thứ bảy, bộ thị trường của công ty ảnh âm kinh thành lại phát ra tin chiến thắng lần nữa.
Ba vạn hộp băng từ, đều đã bán sạch sẽ.
Băng từ phát hành ngày thứ chín, phố lớn ngõ nhỏ, chỗ ăn chơi trong các thành phố đều đang phát ca khúc của Diệp Ninh.
Đài phát thành kinh thành, đài phát thanh địa phương cũng đang phát ca khúc của Diệp Ninh.
Băng từ phát hành ngày thứ mười hai, số lượng băng từ tiêu thụ của Diệp Ninh đạt đến sáu vạn.
Băng từ phát hành ngày thứ mười ba, trên báo chí toàn là các bài viết về Diệp Ninh.
“Ngôi sao mới trong làng ca hát”, “Nữ ca sĩ có thực lực ca hát xuất sắc”, “Ngôi sao đang dâng lên trong giới ca hát” vân vân và mây mây, vô số danh hiệu tốt đẹp đều rơi xuống người Diệp Ninh.