“Được thôi! Tối nay chúng ta đi Hồng Hải đi, còn có thể uống rượu, nhảy múa!”
Trịnh Thư Vân nghe nói Diệp Ninh muốn khao mọi người, lập tức đề nghị đi Hồng Hải.
Diệp Ninh đang vui vẻ, nghe cô ấy nói câu này thì lập tức hết vui.
Những người khác đương nhiên cũng đều hùa theo đồng ý, dù sao thì lúc trước bọn họ đều sẽ đến Hồng Hải chơi.
Diệp Ninh nhíu mày: “Vậy các cô đi chơi đi, tôi sẽ trả chi phí.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Thư Vân cứng lại, không ngờ đến bây giờ mà cô vẫn còn để ý như thế.
Trước khi mọi người kịp thất vọng thì Diệp Ninh đã giành giải thích trước: “Chỗ đó đông người quá, tôi đi qua đó không tiện lắm.”
Cô nói như thế là vì làm Trịnh Thư Vân không cảm thấy xấu hổ.
“Đúng vậy. Hiện tại Diệp Ninh đã là siêu sao lớn, đi đến mấy chỗ kiểu này chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, đến lúc đó đừng nói là đi chơi, thả lỏng, có bước vào trong đó được hay không còn chưa biết chắc được nữa đó.” Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
Gương mặt căng thẳng của Trịnh Thư Vân đều hơi thả lỏng lại, cũng thuận thế sửa miệng nói: “Vậy không đi Hồng Hải nữa, tìm một quán ăn nào đó có phòng riêng đi.”
Lúc này Diệp Ninh không từ chối nữa, đảo mắt nhìn quanh một vòng, khó hiểu hỏi: “Ngô Hàm Nhu đâu rồi?”
Sáng sớm còn thấy cô ta ở đây mà.
Lúc này cuối cùng những người khác cũng phát hiện Ngô Hàm Nhu đã đi đâu mất rồi.
“Kệ cô ta đi, không có cô ta thì chúng ta càng thoải mái hơn.” Trịnh Thư Vân cảm thấy dạo gần đây Ngô Hàm Nhu còn kiêu ngạo lạnh lùng hơn quá khứ rất nhiều.
Hơn nữa cô ta cũng không còn thân thiết với Diệp Ninh như trước kia nữa, nói không chừng lại đang toan tính gì đó nữa.
Diệp Ninh cũng không hỏi nữa, bảo bọn họ lựa chọn địa điểm, định đi gọi điện thoại của Cố Phong, để chiều nay tan ca anh không cần đến đây đón cô.
Mà lúc này Cố Phong đã lái xe rời khỏi bộ đội.
Khi còn cách đoàn văn công hai ngã tư đường thi một bóng dáng từ ven đường đột nhiên xông ra.
Cố Phong lái xe không quá nhanh, nhưng mà người kia đột nhiên xông ra, cho nên cho dù anh đã đạp phanh gấp rồi, nhưng hình như vẫn đụng trúng đối phương.
Lốp xe cọ xát với mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Giây tiếp theo, xe dừng lại.
Bóng dáng kia ngã trước đầu xe.
Cố Phong dùng tốc độ nhanh nhất tháo dây an toàn ra, xuống xe xem xét tình huống.
“Cô có sao không?”
Người bị anh đụng trúng là một cô gái, cô ta đang phát ra tiếng rên rĩ đau đớn, cánh tay, bàn tay đều bị trầy da chảy máu.
“Đau quá.”
Cố Phong nghe thấy tiếng nói này, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
Giây tiếp theo, cô gái kia ngẩng đầu lên.
“Là cô à?”
Cố Phong hoàn toàn không ngờ rằng người bị anh đụng trúng lại là Ngô Hàm Nhu.
Bởi vì quá đau đớn nên mặt mày Ngô Hàm Nhu đều nhăn nhó, trán đổ đầy mồ hôi.
“Doanh trưởng Cố, sao lại là anh?”
Cô ta nhìn thấy Cố Phong, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Phong ngồi xổm xuống, nhìn thấy cánh tay bị thương và đầu gối bị trầy da của cô ta, mặt mày nghiêm túc.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Ngô Hàm Nhu đỏ mắt gật đầu, muốn đứng lên, lại đau đến ngã xuống.
“Tôi, tôi đứng lên không nổi...”
Cô ta nghẹn ngào nói.
“Tôi đỡ cô.” Cố Phong cũng không hề do dự chút nào, nâng cô ta lên.
Ngô Hàm Nhu khập khiễng lên xe.
Cố Phong khởi động xe, chạy về một hướng khác.
Tuy rằng Ngô Hàm Nhu không còn kêu đau nữa, nhưng mặt mày lại tái nhợt, trán liên tục đổ mồ hôi.
TBC
“Ráng chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi.” Cố Phong cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Ngô Hàm Nhu run giọng nói: “Tôi còn chịu được.”
Cố Phong nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục tăng tốc độ...
Diệp Ninh không liên lạc được với Cố Phong, người nghe máy là Lôi Vĩnh Minh.
Lôi Vĩnh Minh nói cho cô, Cố Phong đã đi về từ hai mươi phút trước rồi.
Diệp Ninh cũng chỉ đành thôi, nếu anh đã đi rồi, lại không cảm thấy ngại thì có thể đi ăn chung với mọi người luôn.