Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 961

“Đến rồi, ở ngay đằng trước.” Ngô Hàm Nhu nói.

Cố Phong dựa theo lời cô ta nói, dừng xe trước cổng một nhà.

Ngô Hàm Nhu chờ Cố Phong đi mở cửa xe ra cho cô ta.

Lúc xuống xe thì đụng trúng miệng vết thương, cô ta đau đến suýt xoa, toàn thân ngã nhào vào trong lòng Cố Phong.

“Cẩn thận.” Cố Phong vừa nhắc nhở vừa nâng đỡ, cùng lúc đó còn kéo dãn khoảng cách với cô ta.

“Cảm ơn doanh trưởng Cố.” Ngô Hàm Nhu lễ phép cảm ơn, sau đó gọi với vào trong nhà: “Mẹ ơi.”

Không bao lâu sau, mẹ Ngô hơn bốn mươi tuổi nghe được tiếng gọi của con gái đi ra, thấy Ngô Hàm Nhu bị thường thì lập tức hoảng sợ.

“Tiểu Nhu, con bị làm sao thế?”

Bà ta sốt ruột hỏi.

“Mẹ, con không có việc gì, chỉ là bất cẩn bị ngã, bị thương ngoài da à thôi.”

Ngô Hàm Nhu cũng không nói cho bà ta biết chuyện cô ta bị Cố Phong đúng trúng.

Mẹ Ngô đau lòng oán trách: “Cái con bé này, con bao lớn rồi hả, đi thôi mà cũng té được.”

“Mẹ, bạn con còn ở đây đó.” Ngô Hàm Nhu đỏ mặt nhắc nhở.

Lúc này mẹ Ngô mới để ý đến Cố Phong đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Cố Phong cao lớn to con, đẹp trai sáng sủa, hai mắt lập tức sáng rực.

“Tiểu Nhu, cậu ấy là ai thế? Tên là gì?”

Ngô Hàm Nhu đương nhiên hiểu ý của mẹ minh, cố ý giới thiệu: “Anh ấy tên là Cố Phong, là doanh trưởng Cố đưa con về.”

Mẹ Ngô nghe được xưng hô doanh trưởng Cố thì mặt mày lại càng thêm hưng phấn.

Cố Phong lễ phép chào hỏi với mẹ Ngô.

Mẹ Ngô nhiệt tình mời: “Mau vào trong nhà ngồi chơi.”

Cố Phong từ chối: “Bác gái, tôi còn có chuyện khác. Đây là thuốc của đồng chí Ngô Hàm Nhu, cách sử dụng và điều cần lưu ý đều đã viết trong túi rồi.

 

Anh đưa túi thuốc cho mẹ Ngô, không đợi mẹ Ngô giữ lại đã nhanh chóng rời đi.

 

Mẹ Ngô đỡ Ngô Hàm Nhu, ánh mắt lại dính chặt trên người Cố Phong. Mãi đến khi xe của Cố Phong biến mất trong màn đêm, bà ta mới thu tầm mắt lại.

“Tiểu Nhu, doanh trưởng Cố lúc nãy bao nhiêu tuổi rồi? Đã kết hôn chưa?”

Ngô Hàm Nhu không còn hiền hòa như khi ở trước mặt Cố Phong nữa, có chút mất kiên nhẫn nói: “Người ta chỉ là tiện đường nên đưa con về thôi, hơn nữa anh ta là người đã ly hôn.”

Mẹ Ngo nghe nói Cố Phong từng ly hôn thì ngẩn người, hiếm lắm mới thấy con gái dẫn theo con trai về nhà.

“Vì sao lại ly hôn thế? Nếu là vấn đề của nhà gái thì cũng không sao hết...”

Ngô Hàm Nhu không nói một lời, cứng đầu tránh khỏi tay bà ta không cho bà ta đỡ nữa, khập khiễng đi vào phòng.

Cố Phong đưa Ngô Hàm Nhu về nhà rồi cũng không về ký túc xá của bộ đội, mà lại lái xe đến viện gia thuộc quân khu.

Chờ đến khi anh đi đến dưới lầu nhà Diệp Ninh, ngẩng đầu nhìn thấy bên trên vẫn tối đen như mực thì biết ngay Diệp Ninh còn chưa về.

Anh nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng đủ thứ.

Lúc này Diệp Ninh cũng đang chào tạm biệt mấy người bạn đồng nghiệp.

“Diệp Ninh, Thư Vân, hai cô lên xe của tôi, chúng ta cùng nhau đi về đi.” Giang Húc Đông nói một cách đương nhiên.

Với tình hình hiện tại thì Diệp Ninh không thể ở bên ngoài quá lâu, mà tối nay Trịnh Thư Vân đã uống không ít rượu, trông đã say chếnh choáng rồi.

Trịnh Thư Vân xua tay nói: “Hai người đi về trước đi, tôi tự đi bộ về được.”

Cô ấy nói là tự đi về, nhưng thật ra trong lòng lại đang dự định sẽ đến Hồng Hải tìm Mục Văn Hạo.

Mấy ngày nay ngoại trừ buổi sáng phải đến đoàn văn công đi là ra, cô ấy và Mục Văn Hạo gần như là như bóng với hình. Hiện tại đã một ngày không gặp được Mục Văn Hạo, cô cũng đã hơi nhớ anh ta rồi.

“Cô tự về có được không?” Giang Húc Đông không quá yên tâm.

Trịnh Thư Vân sợ Diệp Ninh sẽ giận, tùy tiện nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Cô ấy tiện tay gọi một chiếc xe kéo ba bánh đang đậu ở cách đó không xa.

Giang Húc Đông lộ ra vẻ ra mặt khó hiểu, không phải cô ấy nói muốn tự đi bộ về sao? Sao bây giờ lại gọi xe ba bánh làm gì?

 
Bình Luận (0)
Comment