Trịnh Thư Vân cố ý ngó lơ ánh mắt của Diệp Ninh, lảo đảo leo lên xe ngồi.
“Hồng Hải.”
TBC
Tuy rằng cô ấy đã hạ giọng nói nhỏ với người kéo xe rồi, nhưng Giang Húc Đông vẫn nghe được rõ ràng.
Giang Húc Đông khó hiểu hỏi Diệp Ninh: “Hồng Hải là chỗ nào thế?”
Nghe có vẻ giống như tên một địa danh.
Sắc mặt Diệp Ninh đã âm u đến mức nhỏ ra nước, Trịnh Thư Vân hoàn toàn không còn kiêng dè gì về mối quan hệ với Mục Văn Hạo, nhưng mà Mục Văn Hạo rõ ràng là đang lợi dụng Trịnh Thư Vân.
“Chúng ta đi thôi.”
Giang Húc Đông nhìn gương mặt căng thẳng của cô, ý thức được có lẽ Hồng Hải cũng không phải chỗ tốt lành gì.
Nhưng vì sao cô lại không cản Trịnh Thư Vân lại chứ.
Trong xe, cảm xúc của Diệp Ninh rõ ràng đã bị ảnh hưởng, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Giang Húc Đông không muốn nhìn thấy cô không vui, mượn cơ hội lấy món quà mà anh ấy đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
“Tặng cho cô.”
Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh ấy.
“Cô mở ra xem thử đi.” Giang Húc Đông ra hiệu, có chút căng thẳng, không biết cô có thích hay không.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Diệp Ninh mở cái hộp được đóng gói xinh đẹp kia ra, bên trong là một cái vòng tay sáng lấp lánh.
Giữa vòng tay là một viên đá quý màu hồng nhạt, bên cạnh còn được khảm một dãy vụn kim cương.
Một cái vòng tay vô cùng xinh đẹp.
Cho dù Diệp Ninh không hiểu biết gì về đá quý thì cũng có thể đoán được cái vòng tay này rất đắt.
“Cô thích không?” Giang Húc Đông lộ ra nụ cười dịu dàng.
Lúc anh ấy vừa nhìn thấy cái vòng tay thì lập tức nghĩ đến Diệp Ninh, cho nên không chút do dự mua nó về ngay.
Diệp Ninh hỏi: “Anh tặng cho tôi?”
Giang Húc Đông cười nói: “Đây là quà chúc mừng băng từ của cô bán chạy.”
Diệp Ninh nhận được câu trả lời khẳng định của anh ấy, ngược lại còn giơ tay đóng nắp hộp lại.
“Anh Giang, tấm lòng của anh tôi xin nhận, nhưng mà món quà này lại quá đắt đỏ, tôi không thể nhận lấy được.”
Nói xong mới trả vòng tay lại cho anh ấy.
Giang Húc Đông không ngờ cô sẽ từ chối, nghiêm túc lại lo lắng sốt ruột nói: “Lúc chọn mua quà, tôi chưa từng để ý đến giá cả, chỉ cảm thấy nó rất hợp với cô mà thôi. Với lại tôi cũng không phải thường hay tặng quà, đây chỉ là một ít tấm lòng của tôi mà thôi.”
“Cho dù là thế thì tôi cũng không thể nhận lấy được.” Diệp Ninh vẫn cứ từ chối, hơn nữa thái độ rất kiên quyết: “Anh Giang, tôi luôn xem anh là bạn bè, chúng ta không cần thiết phải tặng quà tới lui như thế này.”
Nếu Giang Húc Đông không có tình yêu nam nữ với cô thì còn đỡ, nếu có, vậy cô cũng không muốn anh ấy tiếp tục như thế nữa.
Lúc Giang Húc Đông nghe được xưng hô bạn bè, vẻ mặt rõ ràng đã hơi thay đổi.
Anh ấy cũng không phải muốn như thế, có lẽ nên nói rõ ràng với cô thì hơn.
“Diệp Ninh, có lẽ cô cũng biết tôi có tình cảm gì với cô mà, đúng không?”
Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ thông minh như thế.
“Anh Giang, anh xác định muốn nói rõ ràng ra sao?” Diệp Ninh tăng thêm âm lượng nhắc nhở.
Thật ra có một số việc có thể ngầm hiểu là được, nhưng mà một khi nói ra, có lẽ bọn họ sẽ không thể làm bạn bè với nhau được nữa.
Ánh mắt Giang Húc Đông vô cùng phức tạp, có lẽ anh ấy đã hiểu ý của Diệp Ninh, nhưng lòng kiêu ngạo của anh ấy không cho phép bản thân không chiến đã thua.
“Anh xác định. Diệp Ninh, anh thích em. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp được nhau ở bờ sông thì anh đã bị vẻ đặc biệt của e hấp dẫn. Trước kia em là vợ của người ta, cho nên anh chỉ có thể đè nén phần tình cảm này xuống. Nhưng hiện tại em chỉ là chính em, anh nhất định phải vâng theo tình cảm của chính mình.”