Sự do dự của Diệp Ninh đã là đáp án chính xác nhất.
“Doanh trưởng Cố đến rồi, cô mau đi đi, anh ấy đã chờ lâu lắm rồi.
Anh ấy lên tiếng nhắc nhở ngắt ngang suy nghĩ của Diệp Ninh.
Diệp Ninh ngước mắt lên, quả nhiên Cố Phong đã đi đến gần.
Giang Húc Đông không xuống xe, thậm chí không thèm chào hỏi Cố Phong, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi.
Tuy rằng hành vi này rất ngây thơ lại bất lịch sự, nhưng hiện tại anh ấy thật sự không muốn “mỉm cười chào hỏi” người đã đánh bại mình.
Giờ phút này, ánh mắt của Diệp Ninh khi nhìn về phía Cố Phong tràn ngập phức tạp, suy nghĩ của cô vẫn cứ dừng lại ở câu hỏi mà Giang Húc Đông mới vừa nhắc đến.
Cố Phong nhìn thấy người ngồi trong xe là Giang Húc Đông, lập tức biết tối nay cô đi chung với anh ấy.
Anh không tức giận, cũng thôi không lo lắng nữa.
Chẳng qua anh không thể hiểu được tại sao hiện tại Diệp Ninh lại nhìn anh với ánh mắt như thế cứ?
“Em uống rượu hả?”
Nói xong lại đến gần cô hơn.
Trên người cô không có mùi rượu gì cả.
Diệp Ninh hoàn hồn, lại hơi đỏ mặt.
“Tôi không uống. Anh đến đây lúc nào thế?”
Ánh trăng quá mờ, Cố Phong cũng không phát hiện ra sự khác thường của cô.
“Chờ được một lúc rồi, em đi ăn cơm với Giang Húc Đông sao?”
Anh miễn cưỡng tỏ ra không thèm để ý.
“Hôm nay Tiểu Đống gọi điện thoại cho tôi, nói là Khổng Giai sinh rồi, sinh được một bé trai, tôi rất vui nên đã mời mấy đồng nghiệp cùng nhau đi ăn cơm. Vừa lúc anh Giang cũng đến, cho nên ăn cùng nhau luôn. Chúng tôi ăn cơm xong, Thư Vân còn muốn đến nơi khác, cho nên tôi đi nhờ xe của anh Giang quay về.”
TBC
Diệp Ninh giải thích cực kỳ rõ ràng tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức Cố Phong thấy kinh ngạc.
Nhưng mà lực chú ý của anh lại đặt vào chuyện Khổng Giai sinh được bé trai, cười chúc mừng: “Chúc mừng em, được làm cô rồi!”
Diệp Ninh không giấu được vui vẻ nói: “Tôi không ngờ Diệp Đống lại lên chức cha nhanh như thế, hi vọng sau này nó có thể có trách nhiệm nhiều hơn, làm một người cha đủ tư cách.”
“Chắc chắn sẽ như thế.” Tuy rằng Cố Phong chỉ mới tiếp xúc vài lần với Diệp Đống, nhưng lần trước khi anh quay về cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của cậu ấy.
“Trước khi tôi tan ca có gọi điện thoại đến cho anh, phó doanh trưởng Lôi nói anh đã đi từ sớm rồi, dọc đường đi anh gặp phải chuyện gì sao?” Diệp Ninh đột nhiên quan tâm chuyện của anh.
“Trên đường đến đoàn văn công thì không cẩn thận đụng trúng một người, anh đưa cô ấy đến bệnh viện....”
“Có nghiêm trọng lắm không?” Diệp Ninh không khống chế được mà căng thẳng, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt.
“Đối phương không bị thương quá nặng, chỉ là bị trầy da, đã xử lý tốt rồi. Anh cũng không bị gì.” Cố Phong cũng không cố ý nhắc đến tên của Ngô Hàm Nhu, dù sao thì anh cũng đã hứa với Ngô Hàm Nhu là sẽ không nói cho Diệp Ninh biết rồi.
Diệp Ninh đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện anh đụng trúng người quen, cho nên càng sẽ không hỏi.
“Tôi biết kỹ thuật lái xe của anh rất giỏi, nhưng bình thường cũng phải để ý thêm mới được.
Tục ngữ nói đúng lắm, người c.h.ế.t đuối toàn là người biết bơi, thường đi ở bờ sông, sao có thể không bị ướt giày.
Cố Phong nghiêm túc nghe cô dặn dò, không biết có phải anh bị ảo giác hay không, nhưng anh cứ có cảm giác thái độ tối hôm nay của Diệp Ninh đối với anh hình như hơi khác với lúc bình thường thì phải?
“Anh nhớ rồi. Còn có một việc anh muốn nói với em, doanh bộ của anh nhận được nhiệm vụ huấn luyện, hai ngày sau sẽ phải xuất phát, anh không thể đưa đón em nữa rồi.”
Nếu là trước đây, Diệp Ninh sẽ không thèm để ý đến chuyện này, bởi vì thân phận của Cố Phong vốn dĩ cũng đã làm anh không thể luôn rảnh rỗi như thế. Nhưng hiện tại nghe anh đột nhiên nói như thế, trong lòng lại cứ buồn rầu khó chịu, có cảm giác gì đó rất khó miêu tả thành lời.