“Anh nói Diệp Ninh đã đồng ý là sẽ sáng tác ca khúc cho Hồng hải?” Lúc Trịnh Thư Vân nghe Mục Văn Hạo nói những lời này thì cực kỳ kinh ngạc.
Cô ấy biết rõ Diệp Ninh có thái độ như thế nào với Mục Văn Hạo hơn bất cứ người nào.
Cô ước gì có thể phủi sạch toàn bộ quan hệ với Mục Văn Hạo, sao tự nhiên lại đồng ý hợp tác chứ?
Mục Văn Hạo cũng không thèm để ý Trịnh Thư Vân có phản ứng như thế nào, nếu anh ta đoán không sai thì trong vòng mấy ngày tới Diệp Ninh sẽ đưa ca khúc mới đến.
Cuối cùng Trịnh Thư Vân cũng ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Không đúng. Anh và cô ấy gặp nhau lúc nào?”
Diệp Ninh chưa từng nói cho cô ấy biết chuyện này.
Trên thực tế từ sau khi cô ấy nói với Diệp Ninh rằng mình sẽ không chia tay với Mục Văn Hạo, hình như Diệp Ninh đã không còn hỏi thăm đến chuyện của bọn họ nữa.
Cô ấy biết rõ, ở việc này, Diệp Ninh đã hoàn toàn thất vọng với cô ấy rồi.
“Đây là chuyện giữa anh và cô ấy, em không cần phải hỏi đến.”
Câu trả lời của Mục Văn Hạo lập tức phân chia cô ấy thành người ngoài.
Trịnh Thư Vân không vui, đang định hỏi tiếp thì Mộng Kiều Nhụy từ bên ngoài đi vào.
Mộng Kiều Nhụy thấy Trịnh Thư Vân cũng có mặt trong văn phòng, lại không hề kinh ngạc chút nào.
Mấy ngày nay Trịnh Thư Vân rõ ràng đã trở thành “tân sủng” của Mục Văn Hạo, là khách quen của nơi này.
“Văn Hạo, em đã liên lạc với bên tòa soạn bắt đầu quảng bá tạo thế rồi, hiện tại chỉ còn chờ ca khúc mới của Diệp Ninh đến nữa thôi.”
Mục Văn Hạo mỉm cười nhìn Mộng Kiều Nhụy nói: “Tốt lắm, em làm việc anh luôn rất yên tâm.”
Từ sau khi Mộng Kiều Nhụy trở thành con gái nuôi của Lư Chí Vĩ thì tính cách đã thay đổi hoàn toàn.
Trước kia cô ta đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người Mục Văn Hạo, chỉ nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng anh ta, hoàn toàn không sống cuộc sống cho riêng mình.
Nhưng hiện tại thì đã khác, cô ta đã có được điều kiện để có thể độc lập và làm Mục Văn Hạo nể trọng mình, bắt đầu thử trở thành phụ tá đắc lực thật sự của Mục Văn Hạo.
TBC
Mà cô ta cũng trưởng thành lên rất nhanh chóng, đến cả Mục Văn Hạo cũng phải bắt đầu nhìn cô ta với ánh mắt khác.
Sau đó hai người lại thương lượng thêm một ít chuyện tiếp theo đó, làm Trịnh Thư Vân hoàn toàn trở thành người ngoài đứng xem.
Trịnh Thư Vân nhìn Mục Văn Hạo chậm rãi nói chuyện với Mộng Kiều Nhụy, tuy rằng hiện tại Mộng Kiều Nhụy đã không thể tiếp tục đứng trên sân khấu, nhưng mà cô ta trông lại càng tỏa sáng hơn trước kia rất nhiều.
Có rất nhiều lần cô ấy muốn xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Mãi đến khi cô ấy nghe Mục Văn Hạo nói muốn đưa ca khúc Diệp Ninh sáng tác cho Mao Tuyết Nam biểu diễn thì lập tức mất bình tĩnh.
“Sao có thể đưa ca khúc mà Diệp Ninh sáng tác cho Mao Tuyết Nam biểu diễn được chứ? Em không đồng ý, Diệp Ninh cũng sẽ không đồng ý!”
Cô ấy ngắt ngang cuộc nói chuyện của Mục Văn Hạo một cách vô cùng đương nhiên.
Trịnh Thư Vân biết rõ hiện tại Diệp Ninh đang nổi tiếng và được yêu thích đến mức nào, nhất là ca khúc do chính cô tự sáng tác kia, nó lại càng chứng minh rằng Diệp Ninh có được năng lực sáng tác hơn xa người thường, đến cả nhà soạn nhạc nổi tiếng như Nghiêm Hân cũng bị cướp đi hào quang.
Vậy mà vào lúc này Diệp Ninh lại đồng ý sáng tác ca khúc mới, đây chẳng khác nào một đống tiền từ trên trời rơi xuống.
Nếu viết cho Hồng Hải, cô ấy đương nhiên không có ý kiến gì. Nhưng mà mắc gì phải đưa cho con nhỏ Mao Tuyết Nam kia chứ?
Mục Văn Hạo nhướng mày, hiển nhiên là không thích bị người khác ngắt lời và cãi lại.
“Cho anh một lý do, vì sao lại không thể làm Mao Tuyết Nam biểu diễn?”
Ánh mắt lạnh như băng của anh ta vô hình trung đã gia tăng thêm rất nhiều áp lực cho Trịnh Thư Vân.