Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 967

Máu toàn thân của Trịnh Thư Vân đều dồn hết lên đỉnh đầu, làm cô ấy cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Anh đã nói là anh thích em, muốn em làm bạn gái của anh...”

TBC

“Đương nhiên. Tôi sẽ không lên giường với người phụ nữ mà tôi không thích. Còn chuyện là bạn gái hay là cái gì, đối với tôi mà nói, đó chỉ là một cái xưng hô nhàm chán mà thôi.”

Mục Văn Hạo ngả ngớn nói ra những lời này.

Trái tim Trịnh Thư Vân giống như bị xé rách thủng một lỗ, gió thổi qua.

Đau thấu tâm can chắc cũng là như thế này.

Mặc dù đã đến mức này, nhưng cô ấy vẫn cứ không muốn tin rằng nửa tháng ngọt ngào vừa qua đều chỉ là giả.

“Anh đã nói là sẽ rời khỏi Mộng Kiều Nhụy, cho em một danh phận.”

Mục Văn Hạo chậc lưỡi, giống như muốn nhắc nhở cô ấy, hỏi ngược lại: “Cô xác định tôi từng nói như thế sao?”

Trịnh Thư Vân cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi, tuy rằng anh ta không nói rõ, nhưng mà mấy ngày qua thứ anh ta đang ám chỉ không phải là chuyện này sao.

Mộng Kiều Nhụy nhìn Trịnh Thư Vân lảo đảo muốn ngã, có chút đau lòng.

Cô gái ngốc này thật sự bất chấp tất cả mà lao đầu vào, thật sự quá đáng thương.

Nhìn thấy Trịnh Thư Vân của hiện tại, cô ta cũng vô cùng may mắn vì mình không đặt chân đi lên con đường tương tụ.

“Cô Trịnh, cô đã hiểu ý của Văn Hạo chưa? Anh ấy sẽ không rời khỏi tôi, cho dù anh ấy có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài thì tôi đều sẽ là vị hôn thê duy nhất của anh ấy.”

Cô ta có thể không nói, nhưng mà lại thấy Trịnh Thư Vân thật sự quá đáng thương, dứt khoát lại kích thích cô ấy thêm chút nữa, làm Trịnh Thư Vân hoàn toàn tỉnh táo lại, rời khỏi Mục Văn Hạo.

Trịnh Thư Vân rơi nước mắt, cố chấp chất vấn Mục Văn Hạo: “Là như thế sao? Từ trước đến nay anh đều chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với em sao?”

 

Mục Văn Hạo cười mỉa nói: “Nếu tất cả các cô gái tôi lên giường đều bắt tôi phải cưới, vậy chẳng phải tôi đã có được tam cung lục viện rồi sao? Huống chi cô vẫn luôn biết tôi có vị hôn thê mà.”

Tia hi vọng cuối cùng của Trịnh Thư Vân tan biến, giơ tay muốn tát Mục Văn Hạo một bạt tai.

Nhưng mà đến cả cơ hội này Mục Văn Hạo cũng không cho cô ấy, chỉ lạnh nhạt nắm lấy cổ tay của cô ấy.

“Mục Văn Hạo, tôi hận anh! Sao anh lại có thể làm tổn thương tình cảm của tôi như thế chứ!”

Trịnh Thư Vân khàn giọng khóc lóc kể lể.

Cô ấy thật sự không rõ, vì sao thích mà anh ta nói lại biến thành tổn thương như vậy chứ?!

Ánh mắt Mục Văn Hạo giống như ma quỷ: “Tôi cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh, không ngờ thì ra cô còn ngu xuẩn hơn những người khác. Cô thật sự không biết vì sao tôi muốn hẹn hò yêu đương với cô sao?”

Trịnh Thư Vân lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giãy dụa kịch liệt, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất chính là trốn tránh.

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe...”

Sao Mục Văn Hạo có thể dừng lại được chứ: “Để tôi nói rõ cho cô biết, tôi hẹn hò yêu đương với cô đều là vì muốn trả thù Diệp Ninh. Không phải cô là bạn thân nhất của cô ấy sao? Tôi muốn làm cô ấy trơ mắt nhìn bạn thân nhất của cô ấy bị tôi chơi đùa trong lòng bàn tay lại bất lực không thể làm gì.”

Trịnh Thư Vân sắp không thở nổi nữa rồi.

Cô ấy hối hận, thật sự quá hối hận.

Lúc trước cô ấy không nên không nghe theo lời khuyên của Diệp Ninh, không nên cho rằng mình đặc biệt đến mức có thể thay đổi một tên ác ma.

Mục Văn Hạo nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô ấy, chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, toàn thân trở nên vặn vẹo.

“Cho nên người cô nên hận là Diệp Ninh mới đúng. Nếu không phải cô ấy thì cô sẽ không cần phải đau khổ như bây giờ!”

“Ma quỷ, anh chính là một tên ma quỷ!” Trịnh Thư Vân điên cuồng kêu to, ước gì có thể chọc điếc lỗ tai mình.

Bình Luận (0)
Comment