Mục Văn Hạo đúng là ma quỷ, anh ta đang rất muốn nhìn đến cảnh Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh trở mặt, nhìn thấy Diệp Ninh đau khổ và hối hận.
Anh ta phải dùng thủ đoạn này để làm Diệp Ninh biết, dám làm trái ý của anh ta thì sẽ có hậu quả như thế nào...
Viện gia thuộc quân khu.
Cố Phong và Diệp Ninh vẫn đang tiếp tục nói chuyện.
TBC
“Anh đã liên lạc với một người bạn cũ, nếu em đồng ý thì có thể để anh ấy phụ trách việc đưa đón em mỗi ngày.”
Cố Phong nói rất uyển chuyển, anh biết hiện tại Diệp Ninh cần một người thay thế anh, cho nên mấy ngày trước cũng đã bắt đầu tìm kiếm rồi.
“Đương nhiên người ta cũng không phải giúp đỡ không công, em có thể trả lương cho anh ấy bằng với lương của tài xế. Anh ấy rất đáng tin cậy, em có thể tin tưởng anh ấy.”
Anh biết dựa theo tính cách của Diệp Ninh thì xác suất cô từ chối là rất lớn, cho nên mới cố ý giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ một chút, sau đó mới dừng lại chờ Diệp Ninh đưa ra quyết định.
“Tôi thì không có vấn đề gì hết, anh ấy có xe không?”
Diệp Ninh không có xe, hiện tại đi đâu một là Cố Phong đưa, hai là đoàn văn công sẽ phụ trách.
Với thân phận hiện tại của cô thì xin dùng xe trong đoàn cũng không có vấn đề gì, nhưng mà làm thế thì có lẽ trong đoàn cũng sẽ sắp xếp tài xế riêng của cô.
Nhưng mà như vậy thì cũng không tiện lắm, dù sao thì sau này cô cũng sẽ có rất nhiều hành trình cho hoạt động cá nhân.
Cho nên cô suy xét có lẽ cô nên nhanh chóng mua xe, hơn nữa cô cũng biết lái xe,
Mà cô hỏi như thế, cũng có nghĩa là đã đồng ý để người mà Cố Phong nhắc đến thay ca cho anh.
Cố Phong rất vui vẻ, lập tức trả lời: “Anh ấy có xe, nhưng mà xe hơi cũ, sử dụng không có vấn đề gì.”
“Được. Vậy chiều mai anh dẫn anh ấy đến đoàn văn công, để hai chúng tôi làm quen trước đi.” Diệp Ninh hoàn toàn tin tưởng sự sắp xếp của anh.
Cuối cùng trái tim của Cố Phong cũng hoàn toàn thả lỏng lại.
Nói xong chuyện công việc, hai người lại yên lặng trong chốc lát.
Diệp Ninh ho khan nói: “Anh ăn cơm chiều chưa? Có muốn đi lên ăn chén mì rồi về không?”
Cố Phong rất có chừng mực mà từ chối: “Không cần, cũng khuya rồi, em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa.”
Diệp Ninh không mời tiếp: “Vậy tôi đi về nhà?”
“Ừ, anh nhìn em đi vào trong.” Cố Phong đáp.
Diệp Ninh đi vài bước quay đầu một lần, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Phong, bước lên cầu thang.
Đối với cô, đêm hôm nay thật sự quá dài.
Ngay từ đầu cô cho rằng chờ minh về đến nhà sẽ kết thúc, nhưng mà mới về đến nhà thì điện thoại bàn trong nhà đã vang lên.
Cô bị tiếng vang bất chợt này làm giật mình hết hồn, sau đó mới mở đèn ra nhanh chóng bước qua đó.
“A lô, tôi là Diệp Ninh.”
Giây tiếp theo, giọng nói có phần sốt ruột của Mộng Kiều Nhụy đã truyền đến.
“Diệp Ninh, cô có thể đến Hồng Hải không?”
“Có chuyện gì sao?” Lời từ chối đã đến bên miệng của Diệp Ninh.
“Trịnh Thư Vân và Mục Văn Hạo trở mặt rồi, trạng thái tinh thần của cô ấy không được ổn định cho lắm, đi ra ngoài một mình. Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên mới gọi điện thoại đến cho cô.” Hoàn cảnh bên phía Mộng Kiều Nhụy rất ồn ào, hiển nhiên cô ta cũng không gọi điện thoại cho Diệp Ninh ở trong văn phòng của Mục Văn Hạo.
Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Tôi sẽ qua đó ngay, cô cố gắng cản Thư Vân lại giúp tôi!”
Quả nhiên chuyện cô lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra, hơn nữa còn nhanh hơn trong dự đoán rất nhiều.
“Được rồi, hiện tại tôi lập tức đi ra ngoài tìm cô ấy. Nhưng mà cô cũng phải nhanh lên đó, tôi sợ cô ấy không nghe lời tôi.” Mộng Kiều Nhụy cũng coi như là nể mặt Diệp Ninh, cho nên mới đi để ý đến tình huống của Trịnh Thư Vân.
Diệp Ninh cúp điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.