Cố Phong vừa mới thắt xong dây an toàn thì đã nhìn thấy Diệp Ninh lại vội vàng đi ra, hơn nữa sắc mặt còn rất vội vàng.
Thấy anh còn chưa đi, Diệp Ninh chạy đến.
“Cố Phong, chở tôi đến Hồng Hải đi, Thư Vân có chuyện rồi!”
“Lên xe!”
Cố Phong nghe nói Trịnh Thư Vân xảy ra chuyện, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Một lúc sau xe đã chạy ra khỏi viện gia thuộc.
“Chuyện gì thế? Trịnh Thư Vân ở Hồng Hải sao?”
Lúc nhắc đến Hồng Hải, giọng nói của Cố Phong cũng trở nên trầm đi rất nhiều.
“Chắc bây giờ vẫn ở đó, tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.” Mặt Diệp Ninh âm u đen tối.
Mấy ngày nay Trịnh Thư Vân vẫn luôn đắm chìm trong tình cảm với Mục Văn Hạo, sao tự nhiên lại trở mặt rồi?!
Cố Phong biết cô không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Hồng Hải, cho nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ liên tục tăng tốc độ chạy qua từng dãy phố.
Bên kia, Mộng Kiều Nhụy đã tìm được Trịnh Thư Vân, cô ấy đang ở cách Hồng Hải không xa.
Cô ấy vẫn còn liên tục khóc, trạng thái cực kỳ tệ.
“Cô Trịnh, cô đứng đây chờ chút đi, Diệp Ninh sẽ đến đây ngay.”
Mộng Kiều Nhụy nắm lấy cánh tay cô ấy, muốn thử an ủi.
Nhưng Trịnh Thư Vân lại giống như không nghe được lời cô ta nói, tiếp tục ngơ ngẩn như mất hồn vừa đi vừa khóc.
Mộng Kiều Nhụy đã hứa với Diệp Ninh, cho nên chỉ có thể đi sát theo bên cạnh cô ấy.
Trịnh Thư Vân đi đi một lúc, đột nhiên dừng lại, cứng đờ cổ quay đầu, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.
“Cô đến đây xem trò hề của tôi sao?”
“Bây giờ đã khuya rồi, cô đi một mình không an toàn.”
Mộng Kiều Nhụy nói thật, mấy chỗ khác trong huyện thành thì còn đỡ, nhưng mà con phố chỗ có Hồng Hải này thường xuyên có người uống say, thật sự không an toàn chút nào.
Trịnh Thư Vân khóc xong lại cười, nụ cười tràn ngập thê lương.
“Tôi chỉ là một con ngốc bị người ta xoay vòng vòng như dế thôi! Cô nói cho tôi biết, có phải từ trước đến giờ Mục Văn Hạo chưa bao giờ thích tôi đúng không?”
Mộng Kiều Nhụy thở dài, đã đến nước này rồi mà cô ấy vẫn còn để ý đến chuyện này: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
“Sẽ không qua được, suốt đời này cũng không qua được. Đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến thế, cho dù anh ấy nói cái gì tôi cũng không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng, vì sao anh ấy lại đối xử với tôi như thế chứ?”
Cảm xúc của Trịnh Thư Vân càng lúc càng kích động, siết chặt lấy bả vai của Mộng Kiều Nhụy, giống như người c.h.ế.t đuối túm được cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
Mộng Kiều Nhụy không biết phải trả lời như thế nào.
Mục Văn Hạo không phải không biết yêu, chỉ là anh ta sẽ không yêu bọn họ mà thôi.
“Cô có thân phận và điều kiện như thế, sau này chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”
Trịnh Thư Vân như muốn sụp đổ càng làm cô ta nhận rõ một sự việc, đó chính là nhất định không được yêu Mục Văn Hạo.
“Tôi sẽ không yêu bất cứ người nào nữa...” Trịnh Thư Vân vô lực rũ hai tay, che mặt khóc rống.
Lúc này, xe của Cố Phong dừng lại ở lề đường cách hai người không xa.
Diệp Ninh sốt ruột chạy đến: “Thư Vân.”
Trịnh Thư Vân nghe được tiếng nói của Diệp Ninh, không chỉ không thả lỏng, ngược lại còn càng thêm kích động.
“Cô đừng đến đây!”
Cô ấy run giọng ngăn cản.
Diệp Ninh ngơ ngẩn dừng lại, nhìn Trịnh Thư Vân khóc sướt mướt, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng nữa.
“Cô đừng đến đây, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cô!” Trịnh Thư Vân gần như là cầu xin nói.
Tuy rằng lý trí nói cho cô ấy, chuyện này không liên quan gì đến Diệp Ninh cả, nhưng về phương diện tình cảm thì cô ấy thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Cô ấy thừa nhận Mục Văn Hạo đã thành công, thủ đoạn lợi dụng cô ấy để làm Diệp Ninh khổ sở của anh ta đã thành công rồi.
“Thư Vân, cô bình tĩnh lại chút đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng đều có thể bàn bạc kỹ càng hơn.” Diệp Ninh đại khái đã đoán ra được, cố đè hận ý đối với Mục Văn Hạo xuống.
Trịnh Thư Vân liên tục lắc đầu kháng cự: “Xin lỗi, tôi làm không được...”
Diệp Ninh siết chặt bàn tay.