Giọng của Cố Phong từ bên cạnh vang lên: “Tiểu Ninh, em cũng bình tĩnh chút đi, để anh đi qua đó xem sao.”
Trịnh Thư Vân không cho Diệp Ninh đến gần, vậy có thể để anh đi thử xem sao.
Quả nhiên lần này Trịnh Thư Vân không có phản ứng gì.
Cố Phong cẩn thận mở miệng: “Trịnh Thư Vân, bây giờ đã khuya lắm rồi, cô cũng không muốn làm đoàn trưởng lo lắng đúng không? Chúng tôi đưa cô về nhà trước, có chuyện gì thì chờ về đến nhà lại nói sau, có được không?”
Trịnh Thư Vân nghẹn ngào nói: “Tôi không còn mặt mũi nào mà về nhà nữa.”
“Sao lại thế được chứ? Trên đời này không có ai yêu con hơn cha mẹ cô, cho dù cô đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ chắc chắn cũng đều sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.” Cố Phong cố gắng dùng giọng điều mềm nhẹ nhất để nói, tránh cho lại kích thích đến cảm xúc của cô ấy lần nữa.
Trịnh Thư Vân dùng tay ôm chặt ngực, mặt mày trắng bệch: “Nhưng mà tôi thật sự quá đau, có phải chỉ cần tôi c.h.ế.t đi thì tất cả sự đau khổ này đều sẽ biến mất không?”
Diệp Ninh nghe thấy cô ấy có ý định tự sát, theo bản năng nhấc chân bước về phía trước.
Cảm xúc của Trịnh Thư Vân lại mất khống chế lần nữa, chỉ muốn trốn đi cách Diệp Ninh thật xa.
Cố Phong chỉ có thể giơ tay cản cô ấy lại, để tránh cho cô ấy thật sự làm ra chuyện gì đó làm bản thân bị thương.
Cô ấy điên cuồng giãy dụa, gào rống, giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Trạng thái hiện tại của Trịnh Thư Vân đã không chỉ đơn giản là vì Diệp Ninh đến gần nữa.
Trong lúc ba người lôi kéo nhau, móng tay của Trịnh Thư Vân cào xước mu bàn tay của Diệp Ninh, để lại hai vết trầy rướm máu.
Cố Phong nhìn thấy Diệp Ninh bị thương, tay làm thành đao c.h.é.m xuống, Trịnh Thư Vân ngã xuống trong lòng n.g.ự.c anh.
Sắc mặt Diệp Ninh cực kỳ xấu, thở hổn hển hỏi: “Anh có làm cô ấy bị thương không?”
Cố Phong nhanh chóng trả lời: “Không có, tay của em...”
“Chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có việc gì, đỡ cô ấy lên xe trước đi.”
Diệp Ninh biết rất rõ, Cố Phong làm thế là đúng.
Cố Phong dồn hết lực chú ý lên cánh tay bị thương của Diệp Ninh, nhưng cũng biết cô rất quan tâm Trịnh Thư Vân, lên tiếng đồng ý rồi bế Trịnh Thư Vân lên đi lại chỗ đậu xe.
Diệp Ninh xoay người nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy, mặt mày âm u đến muốn nhỏ nước.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy tình cảnh lúc nãy cũng sợ hết hồn.
Cô ta không ngờ rằng một cô gái có thân phận như Trịnh Thư Vân, khi nổi điên sẽ đáng sợ đến thế.
“Mục Văn Hạo nói với Trịnh Thư Vân là anh ta hẹn hò với cô ấy đều là vì để trả thù cô.”
TBC
Chỉ một câu nói ngắn ngủi lại làm cho Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Cái tên điên Mục Văn Hạo này!
Lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt, suy nghĩ duy nhất chính là đi tìm Mục Văn Hạo tính sổ.
“Cô muốn làm gì đó?” Mộng Kiều Nhụy nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô lại.
Sắc mặt của Diệp Ninh vô cùng đáng sợ: “Tôi muốn đi tìm Mục Văn Hạo!”
Mộng Kiều Nhụy sợ đến mức hồn vía lên mây, nếu để Mục Văn Hạo biết là cô ta giúp đỡ bọn họ, người có kết quả thê thảm tiếp theo sẽ chính là cô ta.
Cô ta run giọng ngăn cản: “Diệp Ninh, cô phải bình tĩnh. Cho dù cô đi qua đó thì có thể làm gì chứ? Huống chi cô muốn làm cho tất cả mọi người biết Trịnh Thư Vân từng yêu đương với Mục Văn Hạo sao?”
Những lời này giống như một chậu nước lạnh xối thẳng vào đầu Diệp Ninh, làm cho lý trí đã bị lửa giận nuốt chửng lập tức quay về.
Đúng vậy, cô gặp được Mục Văn Hạo, ngoài trừ chất vấn, nổi giận ra thì còn có thể làm được gì nữa?
Chỉ e là hiện tại Mục Văn Hạo cũng đang chờ cô đi qua đó, muốn nhìn thấy vẻ phẫn nộ và bất lực của cô.
Mục Văn Hạo muốn làm cô cảm thấy áy náy, tự trách, anh ta đúng là đã làm được rồi.