Diệp Ninh và Cố Phong đưa Trịnh Thư Vân về nhà.
Khi bị hai vợ chồng Trịnh Hồng Xương dò hỏi, Diệp Ninh chỉ có thể nói dối.
Nói là công việc của Trịnh Thư Vân không quá suôn sẻ, cho nên mới đi ra ngoài uống rượu.
Từ đầu đến cuối Trịnh Hồng Xương đều nghiêm mặt, cũng may ông ấy không nghi ngờ lời giải thích của Diệp Ninh.
Chờ hai người rời khỏi nhà họ Trịnh thì đã là nửa đêm.
Diệp Ninh lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt, thật sự là thể xác và tinh thần đều mệt.
Xe của Cố Phong đậu lại ở dưới lầu.
TBC
Diệp Ninh cũng không lặp tức xuống xe.
Cô biết Cố Phong cần cô giải thích, cô đang do dự không biết có nên nói cho anh biết chuyện của Trịnh Thư Vân và Mục Văn Hạo hay không?
Tối nay Cố Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều, cũng đã sớm ý thức được sự khác thường của Trịnh Thư Vân. Nhất là khi Diệp Ninh nói dối với Trịnh Hồng Xương thì anh lại càng nhận rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
“Anh đưa em lên lầu.”
Đúng là Cố Phong rất muốn biết, nhưng anh lại càng không muốn làm Diệp Ninh khó xử.
Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Thư Vân yêu đương.”
Cố Phong hơi nhíu mày, thật ra cũng không quá kinh ngạc, anh đã đoán được từ trước rồi.
Hơn nữa chuyện anh để ý cũng không phải cái này.
Vì sao sau khi Trịnh Thư Vân nhìn thấy Diệp Ninh thì lại có phản ứng kích động như thế, đây mới là chuyện anh để ý đến nhất.
Không bao lâu sau, câu nói tiếp theo của Diệp Ninh đã đưa ra câu trả lời, hơn nữa cũng làm gương mặt của anh trở nên lạnh nhạt.
“Đối tượng là Mục Văn Hạo.”
Diệp Ninh thật sự không muốn nhắc đến cái tên này trước mặt Cố Phong, nhưng hiện tại không nói cũng không được.
Cô nói xong, trong xe cũng rơi vào khoảng lặng như mọi thứ đều đã chết.
Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu, bàn tay cầm tay lái càng lúc càng siết chặt.
Chết tiệt!
Diệp Ninh cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ trên người cô.
Cô thậm chí còn nảy ra một ý tưởng vô cùng đáng sợ, hình như Cố Phong đã biết chuyện giữa cô và Mục Văn Hạo.
Nếu không thì tại sao anh lại sẽ có phản ứng như thế chứ?
“Cố Phong, anh đang suy nghĩ gì thế?”
Cô cẩn thận hỏi, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Phong để xác định suy đoán trong lòng mình.
“Sao lại là Mục Văn Hạo? Không phải anh ta đã có vị hôn thê rồi sao?”
“Sao anh biết anh ta đã có vị hôn thê?”
Phản ứng của Cố Phong bình thường rồi lại không bình thường, Diệp Ninh lập tức bắt được trọng điểm.
Trong nhận tri của cô, Cố Phong và Mục Văn Hạo không tiếp xúc quá nhiều với nhau, cho dù trước đó tin tức Mục Văn Hạo đính hôn lan truyền khắp toàn thành, nhưng người trong bộ đội chắc chắn sẽ không đi để ý những chuyện này.
Cố Phong thấy Diệp Ninh căng thẳng như thế, cũng biết rõ cô đang lo lắng cái gì.
“Lần trước chúng ta cùng nhau từ kinh thành về, em và anh ta đã từng nói.”
“Tôi có nói sao?” Diệp Ninh cố gắng nhớ lại, hoàn toàn không nhớ ra mình từng nhắc đến chuyện này.
Cố Phong gật đầu khẳng định: “Hơn nữa cho dù Mục Văn Hạo không có vị hôn thê thì hình như bên cạnh anh ta cũng có không ít phụ nữ, sao Trịnh Thư Vân lại thích anh ta chứ?”
Diệp Ninh cảm thấy Cố Phong hiểu biết về Mục Văn Hạo nhiều hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng thật ra mấy chuyện này cũng coi như là chuyện mọi người đều biết, chỉ cần Cố Phong hỏi thăm vài người là biết được ngay, cũng không thể chứng minh cái gì.
“Có lẽ đây chính là một loại nghiệt duyên đi.”
Cố Phong nhìn về phía Diệp Ninh, trong mắt mang theo chút đau lòng: “Tuy rằng em và cô ấy là bạn thân, nhưng chuyện tình cảm này bạn bè không thể nào nhúng tay vào được, em đã làm rất tốt rồi.”
Mũi Diệp Ninh cay xè, những lời này làm cô hoàn toàn phát tiết ra sự áy náy và tủi thân của cô đối với Trịnh Thư Vân, cô thật sự muốn khóc to một trận.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn cố kiềm chế nước mắt.
Nước mắt không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
“Tối nay may mà có anh, nếu không một mình tôi cũng không biết phải làm như thế nào.”
Giống như chỉ cần có anh ở đó thì cô không cần phải lo lắng gì nữa.