Viện gia thuộc quân khu.
Diệp Ninh và Cố Phong cùng nhau đến nhà họ Trịnh để thăm hỏi Trịnh Thư Vân.
“Diệp Ninh, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc Thư Vân gặp chuyện gì thế?”
Trong lúc chờ đợi, Trịnh Hồng Xương nghiêm mặt hỏi Diệp Ninh.
Cả ngày hôm nay Trịnh Thư Vân không chỉ không ăn không uống mà thậm chí còn chưa từng bước chân ra khỏi phòng.
Mẹ Trịnh cố ý gọi điện thoại đến cho Lâm Thanh, Lâm Thanh lại nói với bọn họ là chị ấy cũng không nghe nói Trịnh Thư Vân gặp khó khăn gì trong công việc hay là có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp cả.
Diệp Ninh bị Trịnh Hồng Xương nhìn chăm chú, theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y lại.
Muốn chịu đựng áp lực của đoàn trưởng để che giấu sự thật cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Lúc này Cố Phong ngồi ở bên cạnh nói: “Đoàn trưởng, việc này là chuyện riêng của Thư Vân, tôi cảm thấy nên để cô ấy tự nói với ông thì tốt hơn.”
Diệp Ninh cho Cố Phong một ánh mắt cảm ơn.
Trịnh Hồng Xương nhíu mày, trong đầu đại khái cũng đã đoán được gì đó.
Ông ấy hít một hơi thật sâu, nếu là chuyện trắc trở trong tình yêu thì đúng là ông ấy nên nghe chính miệng con gái nói cho ông biết sẽ tốt hơn.
Mẹ Trịnh từ trong phòng Trịnh Thư Vân đi ra, vô cùng áy náy nói: “Thư Vân nói hiện tại con bé không muốn gặp bất cứ ai.”
Bất cứ ai đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Ninh và Cố Phong.
Tâm trạng Diệp Ninh vô cùng nặng nề, cô biết cuối cùng thì Trịnh Thư Vân vẫn trách cô.
“Nếu là như thế, vậy phiền dì chăm sóc tốt cho Thư Vân, bọn con đi về trước.”
Thật ra mẹ Trịnh cũng muốn làm cho Diệp Ninh khuyên nhủ Trịnh Thư Vân, nhưng không ngờ sẽ lại là tình huống này.
TBC
Sắc mặt Trịnh Hồng Xương vô cùng nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên con gái ông ấy mất kiểm soát đến thế.
Diệp Ninh và Cố Phong ra khỏi nhà họ Trịnh, tâm sự nặng nề.
“Có lẽ như thế cũng tốt. Lần này Trịnh Thư Vân có thể nhìn thấy rõ gương mặt thật của Mục Văn Hạo, như vậy là có thể đi ra đoạn tình cảm này.” Cố Phong chủ động an ủi.
Thật ra hiện tại chuyện anh lo lắng nhất chính là Diệp Ninh sẽ vì chuyện của Trịnh Thư Vân mà mất đi bình tĩnh, chủ động đi tìm Mục Văn Hạo tính sổ.
Mà ngày mai anh đã phải đi thực hiện nhiệm vụ huấn luyện rồi, muốn giúp cũng không được.
Diệp Ninh thở dài: “Hi vọng Thư Vân thật sự có thể dứt được.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu sau đã đến dưới lầu của Diệp Ninh.
Vương Kim vẫn còn ở trong xe chờ đợi.
Suy nghĩ của Diệp Ninh quay về trên người Cố Phong.
“Lần này anh phải đi bao lâu?”
Cố Phong nói: “Ít nhất phải một tháng.”
Diệp Ninh lạnh nhạt “ừm” một tiếng, trước kia khi bọn họ còn chưa ly hôn, anh cũng thường xuyên có nhiệm vụ huấn luyện, cô đã quá quen rồi.
Nhưng mà lần này hình như cô lại cảm thấy một tháng trong tương lai sẽ rất dài dòng.
Hai người bọn họ cứ đứng yên như thế, giống như có rất nhiều điều còn chưa nói, nhưng lại giống như không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
“Vậy anh đi đây.” Cố Phong phá vỡ yên lặng.
“Được rồi.” Diệp Ninh lạnh nhạt nói.
Cố Phong xoay người, lên xe, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, không thèm quay đầu lại.
Mãi đến khi xe khởi động, ánh mắt của anh vẫn chưa từng rời khỏi kính chiếu hậu.
Diệp Ninh cứ đứng yên tại chỗ như thế, nhìn chăm chú về phía của anh.
Vương Kim ngồi ở ghế phụ lái cũng nhìn thấy cảnh này, tùy tiện trêu choc nói: “Cô ấy không nỡ để cậu đi đó.”
Hơi thở của Cố Phong hơi gián đoạn, bàn tay đang cầm tay lái siết chặt lại.
“Không có chuyện đó đâu.”
Anh theo bản năng phủ nhận.”
Vương Kim mỉm cười nói: “Lúc nãy ở trong xe tôi đã nhận ra rồi, hai người các cậu rất không bình thường.”
Lúc này bóng dáng của Diệp Ninh đã hoàn toàn biến mất trong kính chiếu hậu, Cố Phong mới chịu thu hồi tầm mắt lại.
“Hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Những lời này giống như là đang nói cho chính anh nghe.
Vương Kim nhìn chằm chằm vào anh, đây chẳng phải là tự lừa mình dối người sao?
“Được rồi, tôi không tranh luận chuyện này với cậu nữa, chờ sau này sẽ có kết quả thôi.”
Cố Phong miễn cưỡng đè nén cảm xúc rung động trong lòng xuống: “Sau này tôi giao sự an toàn của cô ấy cho anh.”