Cuối cùng Vương Kim cũng thu hồi vẻ cười đùa: “Yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, cô ấy sẽ không có chuyện gì!”
Cố Phong cho anh ấy một ánh mắt biết ơn, đạp mạnh vào chân ga...
Một tuần sau.
Diệp Ninh nhận được điện thoại do Lý Tử Hằng gọi đến.
“Diệp Ninh, bên cô đã xác định hành trình chưa vậy? Ngày nào lãnh đạo cũng chạy đến hỏi tôi xe chừng nào thì cô mới có thể đến đây?”
Lúc trước nhà xuất bản cũng đã có ý định sẽ tổ chức buổi gặp mặt cho Diệp Ninh.
Gần như tất cả các tòa soạn nổi tiếng trong cả nước đều đã nằm trong danh sách mời của bọn họ, chỉ còn chờ Diệp Ninh xác định thời gian nữa thôi.
“Tôi cũng đã xác nhận với đoàn trưởng rồi, từ thứ tư tuần sau đến chủ nhật đều có thể để trống cho các anh.” Diệp Ninh biết rõ tầm quan trọng của buổi gặp mặt này, cho nên lần này cũng rất để ý.
“Được rồi, mọi chuyện đều sẽ ưu tiên thời gian của cô là chính.”
Hiện tại đối với Lý Tử Hằng và toàn bộ nhà xuất bản ảnh âm kinh thành mà nói, Diệp Ninh chính là người quan trọng nhất.
“Tôi còn có một tin tức tốt nữa muốn báo cho cô biết.”
Lý Tử Hằng nhắc đến tin tức tốt này thì đã không còn kích động như lúc trước nữa, chỉ vô cùng nhẹ nhàng nói.
Diệp Ninh cũng rất bình tĩnh nói: “Tin tức tốt gì thế?”
“Tính đến hết ngày hôm qua, doanh số băng từ đã vượt qua con số hai mươi vạn rồi.”
Lúc nói đến hai mươi vạn, âm lượng của Lý Tử Hằng không khống chế được mà lớn hơn một chút.
Còn mấy ngày nữa mới tròn một tháng, có lẽ trong mấy năm, thậm chí là mười mấy năm tới cũng đều sẽ không có ai có thể vượt kỷ lục doanh số này.
Hơn nữa khác với những ca sĩ khác, từ số liệu doanh số cực khủng này, Diệp Ninh không chỉ có được mức độ nổi tiếng từ trước đến nay chưa từng có, mà còn có được tiền phân chia lợi nhuận cực khủng.
Hiện tại cuối cùng Lý Tử Hằng cũng biết vì sao Diệp Ninh lại nhất định nằng nặc đòi ký hợp đồng chia lợi nhuận rồi. Có lẽ chỉ dựa vào hộp băng từ này, cô cũng đã có được lượng tiền bạc mà cả đời người khác cũng không thể nào kiếm được.
Lý Tử Hằng là một nhân viên chỉ lãnh tiền lương theo đúng chức vụ, đương nhiên cũng rất hâm mộ.
Thậm chí có đôi lúc anh ta sẽ nghĩ, có phải Diệp Ninh đã đoán trước được rằng băng từ sẽ thành công rực rỡ hay không!?
Diệp Ninh đương nhiên rất vui, dù sao thì cũng vừa có được tiền vừa có được tiếng.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc lâu, Diệp Ninh mới cúp điện thoại.
Hành trình đi kinh thành đã được sắp xếp, cô thật sự là càng ngày càng bận.
Nhưng mà bận rộn như thế cũng tốt, thời gian giống như cũng trôi qua nhanh hơn.
Chờ đến khi cô quay về đội nhạc khí, mới nghe được tiếng nói chuyện ríu rít từ bên trong truyền ra.
“Thư Vân, mới mấy ngày không gặp, sao cô lại gầy đi nhiều thế?”
“Thư Vân, chừng nào cô mới về đi làm lại vậy?”
...
Tất cả mọi người đều xúm lại bên cạnh Trịnh Thư Vân, liên tục quan tâm hỏi han, mãi đến khi Diệp Ninh đi đến.
Mọi người đều lập tức nhường đường.
Diệp Ninh bước nhanh đến trước mặt Trịnh Thư Vân.
TBC
Từ sau cái lần cô và Cố Phong cùng nhau đến nhà họ Trịnh đến bây giờ, cũng đã bảy ngày trôi qua.
Trong bảy ngày ngày, cô lại đến đó hai lần, nhưng mà lần này Trịnh Thư Vân cũng đều tránh không muốn gặp cô.
Hơn nữa Trịnh Thư Vân mãi vẫn không chịu đi làm, chỉ giải thích là bị bệnh.
Không ngờ hôm nay cô ấy lại đột nhiên đến đây.
Mới có một tuần ngắn ngủi, nhưng Trịnh Thư Vân đã gầy đi rất nhiều, quần áo vừa người lúc trước trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Hình như cô ấy đã trang điểm nhẹ, cho nên sắc mặt trông không quá tiều tụy.