Diệp Ninh nhìn Trịnh Thư Vân, cùng lúc đó, Trịnh Thư Vân cũng đang nhìn ngược lại cô.
Người trước thì vẻ mặt rất phức tạp và đau lòng.
Mà người sau thì lại rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đêm trước khi cơn giông bão ập đến.
“Cô có ổn không?” Diệp Ninh lên tiếng mở lời trước.
Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tất cả các thành viên trong đội nhạc khí đều ngơ ngác nhìn nhau, đã nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người bọn họ.
Trịnh Thư Vân bước đi trước, Diệp Ninh đuổi sát theo sau.
Chờ hai người rời khỏi đại sảnh rồi, đại sảnh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Tất cả mọi người đều biết Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân chơi rất thân với nhau, nhưng mà lúc nãy rõ ràng là đã có chuyện.
Rốt cuộc thì có chuyện gì thì không phải là chuyện bọn họ nên biết.
Một lúc sau, hai người đi đến phòng tiếp khách.
Trịnh Thư Vân đóng cửa lại.
Diệp Ninh để ý đến mỗi một hành động nhỏ nhất của cô ấy, biết cô ấy có chuyện muốn nói.
Quả nhiên không đợi Diệp Ninh dò hỏi, Trịnh Thư Vân đã chủ động mở miệng.
“Tôi và Mục Văn Hạo đã cắt đứt rồi.”
Giọng của cô ấy cũng rất trầm, cũng không dùng từ chia tay, bởi vì từ trước đến nay bọn họ cũng chưa bao giờ thật sự ở bên nhau.
“Thật ra từ đầu đến cuối đều chỉ là một mình tôi đơn phương tình nguyện mà thôi, từ trước đến giờ người đàn ông kia cũng chưa từng thích tôi.”
Trịnh Thư Vân tự giễu cười cười.
Mọi đường nét trên mặt Diệp Ninh đều căng chặt, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Trịnh Thư Vân chỉ lo tự nói chuyện tiếp: “Cô không cần phải an ủi tôi, tôi đã biết trước kia tôi ngu ngốc và không biết tự lượng sức mình đến cỡ nào. Những gì cô nhắc nhở tôi lúc trước đều đúng, là tôi bị tình yêu làm cho mù quáng, không ngờ lại vọng tưởng rằng mình có thể thay đổi một người.”
Diệp Ninh nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cô ấy, trong lòng đau đớn muốn chết.
Trịnh Thư Vân vốn dĩ là một cô gái vô cùng tự tin và rộng rãi.
“Thư Vân, cô thật sự rất tốt, là tên kia không xứng với cô!”
Đối xử với Mục Văn Hạo thì nhất định phải thật tàn nhẫn mới được!
Trịnh Thư Vân cười nhạo: “Nói thật, hiện tại tôi cảm thấy rất rối rắm.”
Diệp Ninh nhíu chặt mày lại: “Rối rắm gì chứ?”
Trịnh Thư Vân nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi ghen tị cô, cũng oán hận cô, nhưng tôi lại biết những thứ này không phải là lỗi của cô, cho nên tôi lại càng thêm oán hận chính mình.”
Trái tim Diệp Ninh trầm xuống, Mục Văn Hạo đã đạt được mục đích của anh ta rồi.
“Cô có thể hận tôi, nhưng đừng tự làm tổn thương chính mình.”
Cho dù sao này bọn họ không thể làm bạn với nhau nữa cũng được.
Hiện tại Trịnh Thư Vân mang theo một chút cảm giác suy sút đau khổ không nói nên lời, đây là lần duy nhất cô ấy dốc hết toàn bộ tình cảm của mình, cũng là lần làm cô ấy bị thương nhiều nhất.
Ánh mắt của cô ấy khi nhìn về phía Diệp Ninh tràn ngập đau thương.
“Tôi không biết tôi có thể làm được hay không, cho nên tôi chuẩn bị rời đi.”
Trái tim Diệp Ninh run rẩy, không rõ cô ấy nói rời đi là có ý gì.
“Rời đi?”
Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi đã nộp đơn xin từ chức với trong đoàn, dự định sẽ ra nước ngoài sống một đoạn thời gian.”
Trong bảy ngày qua, mỗi ngày cô ấy đều sống trong sự dày vò đau đớn.
Cô ấy thừa nhận mình là một người nhu nhược, cách duy nhất mà cô ấy nghĩ đến chính là rời khỏi nơi làm cô ấy đau lòng này, có lẽ không gặp được bọn họ thì cô ấy mới có thể thật sự buông bỏ.
TBC
“Cô muốn đi nước ngoài?” Diệp Ninh lập tức kích động, hoàn toàn không biết vì sao cô ấy lại đưa ra quyết định này.
Đây rõ ràng là đang trốn tránh.
“Đúng vậy. Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Lúc Trịnh Thư Vân nói ra những lời này, giống như là đang tự trấn an bản thân.