Diệp Ninh không thể nào bình tĩnh nổi: “Vì một người đàn ông mà phải bỏ công việc, đi xa tha hương, cô thấy đáng sao?
Vứt bỏ hết toàn bộ cuộc sống trước đó của mình, đáng sao?
Trịnh Thư Vân cố nén chua xót nói: “Tôi đã hết cách rồi...”
Diệp Ninh thật sự đau lòng thay cho cô ấy, cô có thể hiểu được tâm trạng của Trịnh Thư Vân, cũng biết cô ấy phải hạ quyết tâm lớn đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định như thế.
TBC
“Cô sẽ đi bao lâu?”
Trịnh Thư Vân lắc đầu, có lẽ là mười ngày tám ngày, có lẽ là mấy tháng, thậm chí có thể sẽ càng dài hơn.
Diệp Ninh hoàn toàn im lặng.
Không biết bao lâu sau, cô tiến lên ôm lấy Trịnh Thư Vân.
“Cô muốn làm cái gì thì cứ việc đi là, cho dù cuối cùng như thế nào, tôi cũng đều sẽ ủng hộ cô.”
Cuối cùng Trịnh Thư Vân cũng không khống chế được nước mắt, bắt đầu nghẹn ngào.
“Diệp Ninh... tôi thật sự... rất đau...”
Buổi tối, phòng ca múa Hồng Hải.
Trên sân khấu, Mao Tuyết Nam đang biểu diễn ca khúc cực cháy.
Dưới sàn nhảy, các khách hàng cũng điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
Ánh đèn đủ loại màu sắc, đám đông vô cùng hưng phấn vui vẻ, ở chỗ này không có phiền não, chỉ có phóng túng.
Mộng Kiều Nhụy ngồi ở bên cạnh Mục Văn Hạo, hai người nhàn nhã hưởng thụ khung cảnh xa hoa trụy lạc, ca vũ thăng bình này.
Diệp Ninh bước từng bước một đi vào, Vương Kim đi theo phía sau cô, không rời nửa bước.
Nhân viên phục vụ lập tức nhìn thấy được cô, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên đón.
Nhưng mà khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Diệp Ninh, lời nói đã đến bên miệng lại bị dọa sợ nuốt ngược vào trong.
Diệp Ninh cũng không bởi vì anh ta xuất hiện mà dừng lại, lập tức đi xuyên qua đám đông.
“Cô ấy có phải là Diệp Ninh không?”
Không bao lâu sau, có người thông qua ánh đèn xanh đỏ nhận ra cô.
Tuy rằng gương mặt của Diệp Ninh còn chưa được lan truyền ra khắp cả nước, nhưng mà ở huyện thành này, tất cả mọi người đều đã biết được danh tiếng của cô.
Cho nên cô vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng bị người khác nhận ra ngay.
Người nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng, tất cả khách hàng ở bên cạnh cũng đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.
“Là Diệp Ninh!”
Không biết ai là người hưng phấn kêu to.
Hiện tại Diệp Ninh là người cực kỳ nổi tiếng, bao nhiêu người muốn nhìn thấy cô ở ngoài đời nhưng lại không có cơ hội.
Nhưng mà hiện tại cô lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sao có thể làm mọi người không kích động được chứ!
Tiếng nói chuyện xôn xao làm cho càng lúc có càng nhiều người trong phòng ca múa chú ý đến tình hình bên này.
Diệp Ninh không thèm để ý đến ánh mắt nóng bỏng kia, mục tiêu chỉ có một!
Đó chính là Mục Văn Hạo!
Lúc này Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy cũng đã phát hiện ra khác thường, nhìn về phía phát sinh rối loạn.
Khi nhìn thấy Diệp Ninh, gương mặt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo lập tức xuất hiện cảm xúc d.a.o động.
Khóe miệng của anh ta điên cuồng cong lên.
Không đợi Diệp Ninh đến gần, anh ta cũng đã đứng lên.
Mộng Kiều Nhụy cũng nhanh chóng đứng dậy theo, nhưng cô ta lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Mấy ngày trước Diệp Ninh đi đón Trịnh Thư Vân xong cũng đã muốn đến đây tìm Mục Văn Hạo tính sổ rồi, may mà lúc đó cô ta đã thuyết phục được cô.
Cô ta còn cho rằng đã nhiều ngày trôi qua, cảm xúc của Diệp Ninh cũng nên ổn định lại, không ngờ rằng cô vẫn cứ đến đây, hơn nữa còn trực tiếp đi vào phòng ca múa.
Trên sân khấu, tiếng hát của Mao Tuyết Nam vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là lực chú ý của tất cả mọi người bên dưới đều đã tập trung lên người của Diệp Ninh.
Đến tận lúc này, mỗi một người nhìn thấy Diệp Ninh đều sẽ nhịn không được phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, Diệp Ninh còn xinh đẹp hơn trong lời đồn và trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
Cảm thán xong, tất cả mọi người đều không khỏi khó hiểu, sao cô lại đến đây chứ? Không lẽ cô cũng đến đây chơi, thả lỏng sao?
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang kích động, Diệp Ninh cũng đã đi đến trước mặt Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo đang cười, cười đắc ý, cười vì đã chiến thắng.
Nhưng mà giây tiếp theo, Diệp Ninh đã giơ tay tát thẳng lên mặt của anh ta...