Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 977

Bốp!

Tiếng vang đinh tai nhức óc này thậm chí còn át qua cả tiếng hát của Mao Tuyết Nam.

Tiếng tát tai này vang lên, không chỉ làm Mao Tuyết Nam dừng hát mà đến cả tiếng nhạc đệm cũng dừng lại.

“Shh...”

Không biết ai là người suýt xoa thành tiếng.

Tất cả mọi người trong phòng ca múa vừa lộ ra vẻ khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng mà giây tiếp theo, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt vừa hưng phấn lại nhiều chuyện.

Tất cả mọi người đến nơi này chơi đều biết Mục Văn Hạo là loại người gì.

Trong huyện thành này, không có ai dám đắc tội anh ta, hơn nữa còn dám tát anh ta ngay trước mặt bao người như thế.

Nếu đổi thành người bình thường, tất cả mọi người đều sẽ chờ xem đối phương sẽ c.h.ế.t như thế nào.

Nhưng mà hiện tại người này lại là Diệp Ninh, cũng là người đang đứng trước đầu sóng ngọn gió.

Gần như trong nháy mắt ngắn ngủ này, mọi người nơi đây đều đã tự tưởng tượng ra vô số loại phiên bản yêu hận tình thù giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.

Mộng Kiều Nhụy sợ đến mức hồn vía lên mây, trái tim sắp nhảy lên đến cổ họng.

Trong mắt cô ta, Diệp Ninh là một cô gái cực kỳ thông minh, làm việc gì cũng đều tính toán rất kỹ càng, tại sao hôm nay lại làm việc xúc động, bất chấp hậu quả như thế chứ?!

Hiện tại cho dù cô ta có muốn âm thầm giảng hòa thì cũng không có can đảm làm thế, run run rẩy rẩy nhìn Mục Văn Hạo mới vừa bị đánh xong.

Hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!

Phần gương mặt bị đánh của Mục Văn Hạo lập tức xuất hiện một dấu bàn tay sưng đỏ, anh ta đầu tiên là hơi nhíu mày, giống như đang đè nén cảm xúc kinh khủng gì đó.

Nhưng mà chỉ vài giây sau, toàn bộ khí thế đáng sợ của anh chậm rãi biến mất.

Anh ta cũng không có trực tiếp vặn gãy cô Diệp Ninh như mọi người tưởng tượng, mà lại cười “ha hả” vài tiếng.

Tiếng cười hình như có vẻ như khá... Sung sướng?!!

Đối với Diệp Ninh mà nói, nếu có thể, cô ước gì có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tên đàn ông đáng c.h.ế.t này.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trịnh Thư Vân, cô cũng đã không thể khống chế được lửa giận trong lòng mình nữa.

Những tổn thương mà anh ta mang đến cho Trịnh Thư Vân, không phải chỉ một cái tát tai này là có thể đền bù lại được.

Cô quăng ba phần nhạc phổ và lời bài hát lên trên người anh ta.

“Đây là ca khúc mà anh muốn, sau này hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa!”

Mục Văn Hạo cười đủ rồi, hơi híp mắt lại, tùy ý để lời bài hát và khúc phổ rơi xuống đất.

Anh ta đương nhiên biết những gì anh ta làm với Trịnh Thư Vân sẽ tổn thương Diệp Ninh như thế nào.

Nhưng mà cho dù là thế thì cô cũng không thể nào thoát khỏi anh ta được đâu.

Nhìn Diệp Ninh đã chuẩn bị xoay người rời đi, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Cô cả thấy tôi sẽ để cô rời đi một cách dễ dàng như thế sao?”

Anh ta nói xong, vệ sĩ đứng ở bên cạnh anh ta gần như lập tức bước lên, định cản đường Diệp Ninh lại.

Lúc này Vương Kim đột nhiên bước về phía trước hai bước, đứng cản giữa Diệp Ninh và mấy tên vệ sinh kia.

Vương Kim không thèm để ý nhìn Mục Văn Hạo: “Người anh em, anh quá không có tố chất rồi đó? Cũng chỉ là bị con gái tát cho một cái thôi mà, với lại người ta đánh anh chắc chắn cũng là có nguyên nhân, không cần thiết phải cản đường không cho người ta đi đúng không?”

Thái độ của anh ấy cực kỳ cà lơ phất phơ, lại làm cho đáy mắt của Mục Văn Hạo lộ ra vẻ âm u.

“Anh là cái thứ gì?”

Lúc này anh ta mới để ý đến sự tồn tại của Vương Kim.

Người đàn ông mập mạp này ăn mặc khá tùy ý, thậm chí còn có chút lôi thôi, đứng ở trong đám đông chắc chắn sẽ bị ngó lơ bỏ qua.

Hiện tại anh ấy lại còn dám đứng ra nhúng tay vào chuyện của anh ta và Diệp Ninh, đúng là chán sống rồi!

Vương Kim cười ha hả, không hề sợ hãi nói: “Không ngờ mắt ông anh lại kém đến thế đó, tôi không phải là cái thứ gì hết.”

 
Bình Luận (0)
Comment