Bầu không khí vốn dĩ đang giương cung bạt kiếm, bởi vì câu nói của anh ấy mà lập tức trở nên kỳ lạ.
Không ít người đứng hóng chuyện ở xung quanh đều run rẩy khóe miệng.
TBC
Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Vương Kim giống như đang nhìn một người ngốc.
Đến cả trán của Diệp Ninh cũng chảy xuống ba sọc đen.
Hình như đến lúc này Vương Kim mới ý thức được nói như thế không đúng, nghiêm túc sửa lại nói: “Tôi là người.”
Mục Văn Hạo xác định anh ấy chính là một tên ngốc, dùng ánh mắt u ám nhìn anh ấy, lại nhìn về phía Diệp Ninh uy hiếp: “Cô muốn kết thúc thì cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không.”
“Anh làm thế thì hơi bậy rồi đó nha? Người ta rõ ràng là không thèm để ý đến anh mà.” Vương Kim bực bội nhắc nhở cho Mục Văn Hạo sự thật này, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh: “Cô Diệp, cô đi vào xe chờ tôi trước đi.”
Diệp Ninh vẫn cứ đứng yên tại chỗ, cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Hơn nữa nếu bọn họ không cùng nhau rời khỏi nơi này thì chỉ e là Mục Văn Hạo sẽ không tha cho anh ấy một cách dễ dàng.
Hình như Vương Kim đã nhận ra sự do dự của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Cô ở nơi này sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi.”
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy, vài giây sau mới để lại một câu: “Anh phải cẩn thận.” Sau đó lập tức rời đi.
Vệ sĩ muốn đuổi theo, nhưng Vương Kim lại vô cùng khí phách cản trước mặt mấy người này.
“Các anh định làm gì đó? Hiện tại là xã hội pháp trị, không có chuyện cưỡng ép không cho người ta rời đi.”
Vệ sĩ nhìn về phía Mục Văn Hạo, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Mục Văn Hạo.
Vương Kim cũng không sốt ruột hay hốt hoảng gì, tiếp tục bình tĩnh nhắc nhở Mục Văn Hạo: “Tôi cảm thấy nơi này rất náo nhiệt, nếu anh không sợ đánh nhau sẽ quậy nát địa bàn của mình thì cứ việc nhào lên!”
Nói xong anh ấy còn rất ra dáng ra hình mà hoạt động tay chân, không hề sợ hãi chút nào.
Toàn thân Mục Văn Hạo giống như đều bị bóng ma bao phủ, nhìn dáng vẻ tràn ngập tự tin của Vương Kim, giống như hoàn toàn không thèm để anh ta vào mắt.
Không chỉ có mình anh ta nghĩ như thế, tất cả mọi người đang hóng chuyện cũng bắt đầu bàn tán xôn xa.
Cho dù Vương Kim có gương mặt bình thường đến cỡ nào thì hiện tại đại đa số mọi người đều tin chắc rằng anh ấy cũng có một chút bản lĩnh.
Nhưng mà có một câu anh ấy nói rất đúng, đây là địa bàn của Mục Văn Hạo, nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn tiếp theo đó. Nhưng nếu cứ để anh ấy rời đi như thế, hình như cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến mặt mũi của Mục Văn Hạo.
Mỗi người đều đang âm thầm phỏng đoán, không biết cuối cùng Mục Văn Hạo sẽ đưa ra sự lựa chọn như thế nào?
Sắc mặt của Mục Văn Hạo vô cùng đáng sợ, nếu như người đàn ông ở trước mặt không phải là người của Diệp Ninh thì anh ta đã vặn đầu anh ấy xuống từ lâu rồi.
Ánh mắt Mộng Kiều Nhụy bất an đảo tới đảo lui, vài giây sau cố gom hết can đảm nói: “Văn Hạo, em cảm thấy cô Diệp cũng không phải cố ý muốn làm thế, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Có chuyện gì thì chúng ta đều có thể lén giải quyết à.”
Giọng nói của cô ta rất to, mục đích là vì muốn cho Mục Văn Hạo một bậc thang lùi bước trước mặt tất cả mọi người.
Vương Kim nhìn Mục Văn Hạo đang xụ mặt âm u nói: “Không đánh nhau thì tôi đi về đó nha.”
Quả nhiên, Mục Văn Hạo không mở miệng cản lại nữa.
Đợi đến khi Vương Kim đi được vài bước rồi, Mục Văn Hạo cũng lạnh nhạt xoay người rời đi.
“Phù!”
Mộng Kiều Nhụy thở phào nhẹ nhõm, lập tức ra hiệu cho vệ sĩ nhặt nhạc phổ và lời bài hát dưới đất lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân của Mục Văn Hạo.
Một cơn sóng gió kết thúc trong bầu không khí vô cùng áp lực.
Tất cả mọi người trong phòng ca múa đều không ngờ được rằng cuối cùng sẽ có kết quả như thế này, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời lại càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.
Rõ ràng là hai người không liên quan gì đến nhau, đột nhiên lại giống như có rất nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp, đây rõ ràng là một chuyện lớn rất đáng để tò mò đó!