Diệp Ninh đứng ở trước cửa xe, nhìn chằm chằm cửa Hồng Hải không chớp mắt.
Mãi đến khi Vương Kim bình an từ bên trong đi ra.
“Anh có sao không?”
“Cô xem xem, không phải tôi vẫn bình an không bị thương gì hay sao?” Vương Kim vừa nói vừa giang rộng hai tay ra hiệu.
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kim gọi: “Đi lên xe rồi nói tiếp.”
Lỡ như nếu người đàn ông kia đổi ý, hoặc là bị người đi đường bên ngoài nhận ra Diệp Ninh, cũng rất phiền phức.
Diệp Ninh biết hiện tại cô cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này mới được.
“Cô Diệp...”
“Anh cứ gọi tôi là Diệp Ninh đi.”
Anh ấy là bạn của Cố Phong, Diệp Ninh cũng xem anh ấy là bạn.
“Được, vậy tôi gọi cô là Diệp Ninh, cô gọi tôi là Vương Mập.”
Diệp Ninh không ngờ Vương Kim lại chấp nhất như thế, đành phải gật đầu đồng ý.
Vương Kim biết cô muốn hỏi cái gì, cũng không úp úp mở mở gì nữa.
“Cô đi rồi, cái tên đàn ông bị cô đánh cho dù muốn phát tác thì cũng không tìm được đối tượng phát tiết. Với lại đó là địa bàn của anh ta, nếu thật sự đánh nhau thì người bị tổn thất vẫn cứ là anh ta.”
Đạo lý này Diệp Ninh đều hiểu, nhưng mà Mục Văn Hạo lại quyết định chọn cách nhường nhịn, đây là chuyện mà cô chưa bao giờ ngờ đến.
Nhìn thấy hiện tại Vương Kim nhẹ nhàng thoải mái như thế, còn cả lúc ở bên trong Hồng Hải anh ấy cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ sợ hãi gì, Diệp Ninh thử hỏi: “Có phải anh cũng biết võ không?”
Chỉ nhìn riêng dáng vẻ lười nhác bình thường của Vương Kim và hình thể của anh ấy, có lẽ chỉ cần vận động hơi nhiều một chút thì cũng sẽ rất vất vả.
Cho nên cô cũng không quá xác nhận.
Dù sao thì lúc trước cô cũng từng rất mạnh, hình thể thật sự sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của cơ thể.
Tuy rằng Vương Kim gầy hơn cô lúc trước một ít, nhưng mà chênh lệch cũng không quá nhiều.
Vương Kim lắc đầu như trống bỏi: “Tôi làm gì biết võ chứ.”
“Vậy nếu mấy người ở bên trong đánh anh...” Diệp Ninh không khỏi có chút sợ hãi.
Cô cũng không hối hận vì mình đã đến tìm Mục Văn Hạo tính sổ, chỉ cảm thấy cô thật sự không nên để Vương Kim ở lại trong đó một mình.
Vương Kim cười hắc hắc: “Không phải là không đánh nhau sao.”
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Ninh cũng không biết nên nói cái gì nữa.
“Lúc nãy cô tát anh ta một bạt tai, thật sự là quá hả giận, tôi thấy mặt tên đó tái mét luôn. Rốt cuộc thì cô và anh ta có thù hằn gì với nhau thế?” Vương Kim hưng phấn thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Ninh.
Ngay từ đầu anh ấy còn cho rằng cô là một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp, thì ra anh ấy đã nhìn lầm rồi.
Diệp Ninh hoàn toàn ổn định lại cảm xúc, Trịnh Thư Vân rời khỏi, cô cũng đã đưa ba ca khúc cho Mục Văn Hạo, bọn họ sẽ không có bất cứ liên quan gì với nhau nữa.
Cô lạnh lùng nói: “Cho dù có xích mích gì thì tối hôm nay cũng đều đã kết thúc.”
“Tôi thấy cái này thì chưa chắc, người đàn ông kia đã tức điên rồi, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.” Tuy rằng Vương Kim dùng giọng điệu trêu đùa nói ra những lời này, nhưng mà cũng thật sự đang cảnh cáo Diệp Ninh.
Hiện tại Diệp Ninh hận Mục Văn Hạo hơn là sợ anh ta, cho dù như thế nào thì binh đến thì đánh, nước đến nâng nền thôi.
Chớp mắt lại hai ngày trôi qua.
Diệp Ninh ở trong viện gia thuộc tiễn Trịnh Thư Vân đi.
Mẹ Trịnh đỏ mắt, liên tục dặn dò mấy chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt, mỗi một câu nói đều tràn ngập vẻ lưu luyến và lo lắng đối với con gái.
Tuy rằng từ đầu đến cuối Trịnh Thư Vân luôn mỉm cười, nhưng hai mắt cũng đã rưng rưng.
Chờ hai vợ chồng Trịnh Hồng Xương đều đã nói xong, Trịnh Thư Vân mới nhìn về phía Diệp Ninh.
Trong lòng Diệp Ninh vẫn luôn cảm thấy áy náy, nếu không phải vì cô thì cô ấy cũng sẽ không bị tình yêu tra tấn, đi xa tha hương.
“Đi qua đó rồi nhất định phải sống cho tốt, thỉnh thoảng lại viết thư về.”
Trịnh Thư Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Cô ấy không nói ngày về, Diệp Ninh cũng không hỏi.
Nhưng mà Diệp Ninh biết, chờ đến ngày Trịnh Thư Vân trở về, cô ấy chắc chắn sẽ có được một “cuộc sống mới”.
Cô chờ mong lần gặp mặt tốt đẹp hơn sau khi ly biệt.