Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 980

Đoàn văn công, đội nhạc khí.

“Thư Vân cứ thế mà đi, Diệp Ninh cũng bận rộn mấy ngày không gặp được một lần, đến cả cái con nhỏ Ngô Hàm Nhu đáng ghét kia cũng xin nghỉ, đội nhạc khí của chúng ta càng ngày càng nhàm chán.”

Diệp Ninh và Từ Minh Vũ từ bên ngoài đi vào, lập tức nghe được mọi người nhàm chán nói chuyện với nhau.

Hai người quay sang nhìn nhau.

Lúc nãy Từ Minh Vũ cũng đang nói chuyện với Diệp Ninh, anh ta đã thương lượng với trong đoàn rồi, muốn tuyển dụng thêm thành viên mới.

Trịnh Thư Vân từ chức, vị trí của cô ấy cần có người thay thế.

Còn có Diệp Ninh cũng cần phải có người thay thế bổ sung.

Diệp Ninh không có ý kiến gì với quyết định này, dù sao thì cô sẽ càng ngày càng bận rộn, thời gian ở lại trong đoàn đương nhiên sẽ càng ngày càng ít.

“Đội trưởng Từ, Ngô Hàm Nhu bị làm sao thế?”

Trịnh Thư Vân đã rời đi được ba ngày, Ngô Hàm Nhu cũng đã xin nghỉ suốt mười ngày.

Nhắc đến Ngô Hàm Nhu, Từ Minh Vũ lại càng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong khoảng thời gian này Ngô Hàm Nhu thật đúng là đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, thỉnh thoảng lại xin nghỉ, hơn nữa không thèm để ý đến thời gian và trường hợp, trong đoàn đã có rất nhiều người bất mãn với cô ta.

Nếu không phải Lý Kiến Hoa vẫn luôn cực lực bảo vệ cô ta, chắc cô ta đã bị đuổi việc từ lâu rồi.

“Cô ta xin nghỉ, nói lúc trước bất cẩn bị đụng xe.”

Diệp Ninh kinh ngạc: “Có nghiêm trọng lắm không?” Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

“Lúc trước tôi đã đi thăm cô ấy rồi, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, theo lý thuyết thì phải lành từ lâu rồi mới đúng, nhưng mà cô ấy vẫn không chịu đến đây đi làm.” Trong giọng nói của Từ Minh Vũ tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Về mặt danh nghĩa thì Ngô Hàm Nhu vẫn là thành viên của đội nhạc khí, nhưng anh ta là đội trưởng lại không thể nào quản lý được cô ta.

Diệp Ninh nghĩ đến cái tính thích làm gì thì làm của Ngô Hàm Nhu, cũng chẳng cảm thấy có gì lạ.

“Cô ấy không phải con nít, biết mình đang làm cái gì à.”

Từ Minh Vũ chỉ cảm thấy đáng tiếc, thật ra Ngô Hàm Nhu là một hạt giống rất tốt, nhưng người ta lại không biết tự trân trọng.

“Chừng nào thì cô khỏi hành?”

Anh ta lại kéo đề tài về lại trên người Diệp Ninh, anh ta có dự cảm lần này Diệp Ninh đến kinh thành rồi, đến khi quay về sẽ trở nên hoàn toàn khác với khi xưa.

Diệp Ninh trả lời: “Sáng mai.”

Với tình hình hiện tại, cô đã không tiện di chuyển bằng các phương tiện giao thông công cộng nữa, cho nên Vương Kim sẽ trực tiếp lái xe qua đó, thời gian cũng dư dả một chút.

“Nghe nói cô tự tìm tài xế rồi hả? Thật ra trong đoàn cũng có thể sắp xếp chuyện này cho cô.”

Lúc trước toàn là Cố Phong đón đưa, hiện tại lại đổi thành một anh chàng mập mạp tên Vương Kim, hơn nữa hình như anh ấy còn lái một chiếc xe tư nhân cũ mèm.

Cho dù là suy xét từ vấn đề an toàn của cô hay là từ những phương diện khác thì sử dụng người và xe trong đoàn sẽ càng tốt hơn.

Diệp Ninh hiểu ý của Từ Minh Vũ, giải thích nói: “Nếu như đó là công việc trong đoàn thì dùng xe và tài xế của đoàn sẽ không có vấn đề gì, nhưng hiện tại tôi lại có quá nhiều hành trình cá nhân, tôi tự thuê xe và tài xế cũng tránh bị nói ra nói vào.”

“Cô đó, tính toán rạch ròi quá rồi. Nhưng mà lần này đến kinh thành cô bảo Vương Kim lái xe trong đoàn đi đi, đây là ý của đoàn trưởng.

Từ Minh Vũ cố ý giải thích đây là ý kiến của Lâm Thanh, dù sao thì chiếc xe của Vương Kim thật sự cũng chẳng khác gì một chiếc xe sắp sửa bị hư cả.

Không chỉ có một ít tai họa ngầm về vấn đề an toàn mà hiện tại Diệp Ninh không chỉ đại biểu cho một mình cô, lại còn đại diện cho đoàn văn công, cho nên cũng cần phải có mặt mũi nhất định.

Diệp Ninh không từ chối, chờ đến kinh thành rồi cô sẽ không thể thiếu xe được, dùng chiếc càng tốt hơn cũng sẽ ổn hơn nhiều.

 
Bình Luận (0)
Comment