Trời vừa mới sập tối, núi rừng cũng đã đen kịt.
Doanh địa của Cố Phong được đóng quân ở nơi sâu trong núi rừng này, chờ đến khi trời sáng thì lại tiếp tục đi về phía trước.
“Doanh trưởng, phó doanh trưởng, ăn cơm thôi.”
Tổ đầu bếp mang cơm chiều của Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh đến doanh trướng.
Lúc này hai người mới phát hiện, bọn họ chỉ lo lên kế hoạch cho nhiệm vụ di chuyển ngày mai, không biết thời gian đã trễ đến thế này rồi.
Lúc này bọn họ mới rút lực chú ý ra khỏi bản đồ, nhìn về phía hộp cơm đựng đầy đồ ăn nóng hổi.
“Ngày mai chúng ta đã có thể đến địa điểm thứ ba trong mục tiêu, nhưng mà nơi này cũng là nơi nguy hiểm nhất, tối nay bảo các chiến sĩ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lôi Vĩnh Minh há to miệng ăn nhồm ngoàm, vừa ăn vừa đề nghị với Cố Phong.
Từ lúc xuất phát đến bây giờ đã được mười ngày, bọn họ gần như đều đi suốt cả ngày lẫn đêm, liên tục nhận được vô số mệnh lệnh của thượng cấp, tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Hiếm khi hôm nay không có tình huống gì xảy ra, có lẽ có thể ngủ ngon một đêm.
Cố Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Vì nhiệm vụ ngày mai, tối nay đúng là không thích hợp để hành quân ban đêm nữa.
Hai người mới ăn cơm được một nửa, bên ngoài lại có người nói: “Báo cáo.”
Lôi Vĩnh Minh liếc nhìn Cố Phong, nói: “Vào đi.”
Lều trại được vén lên, đội trưởng đội số một Lý Khoa phụ trách tuần tra ban đêm từ bên ngoài đi đến.
“Doanh trưởng, phó doanh trưởng, có biến.”
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, buông đũa trong tay xuống.
Cố Phong nói: “Nói đi.”
TBC
“Lúc nãy trong lúc đội một tuần tra, tìm được một cô gái ở vị trí cách doanh bộ không xa.”
Câu trả lời của Lý Khoa làm Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh lập tức ý thức được sự việc không đơn giản.
Hiện tại nơi bọn họ đang ở chính là sâu trong núi rừng, muốn đi đến thôn trang gần nhất cũng phải đi hai ba ngày, bá tánh bình thường sẽ không thể nào xuất hiện được ở chỗ này.
Huống chi hiện tại trời cũng đã tối, núi rừng tràn ngập nguy hiểm, sao lại có thể có con gái ở đây chứ?!
“Người kia đâu? Các cậu có hỏi rõ ràng cô ta có lai lịch gì không?” Lôi Vĩnh Minh dùng giọng nói sắc bén truy vấn.
“Hỏi rồi, nhưng mà cô ta không chịu nói gì hết.” Lý Khoa nói xong, lại trực tiếp nhìn về phía Cố Phong, ậm ừ muốn nói lại thôi.
Trước khi xác định được thân phận của cô gái này, cô ta sẽ chỉ là bá tánh tầm thường, bọn họ không thể đối xử quá nghiêm khắc với dân chúng.
Cố Phong nhanh chóng ý thức được vẻ mặt khác thường của cậu ta hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”
Lý Khoa ậm ừ ngập ngừng nói: “Cô gái kia nói... cô ta biết doanh trưởng Cố.”
Cố Phong: “...”
Lôi Vĩnh Minh: “...”
Một cô gái xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già này, lại nói là có quen biết với Cố Phong?
Đây chắc chắn là một chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng được.
Cố Phong ra lệnh nói: “Mau dẫn cô ta vào đây.”
Anh cũng muốn xem thử rốt cuộc người quen biết anh đó là ai.
“Vâng.” Lý Khoa đang lo không biết phải làm thế nào mới có thể xác định thân phận của đối phương, hiện tại doanh trưởng tự đi xác nhận, vậy thì không còn có gì tốt hơn.
Lý Khoa đi ra ngoài xong, Lôi Vĩnh Minh lập tức hỏi thăm Cố Phong.
“Cậu từng nói cho ai biết chuyện chúng ta đến nơi này chấp hành nhiệm vụ sao?”
“Không có.” Cố Phong trả lời vô cùng chắc chắn.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến nhiệm vụ diễn luyện thì đều là bí mật, anh sẽ không nói cho bất cứ ai, cho dù là Diệp Ninh thì cũng không ngoại lệ.
Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày, anh ta đương nhiên tin tưởng lời Cố Phong nói.
“Vậy thì lạ thật.”
Cố Phong cũng cảm thấy lạ: “Chờ lát nữa nhìn thấy người kia là biết ngay thôi.”
Một lúc sau, giọng của Lý Khoa lại vang lên lần nữa: “Báo cáo.”
“Vào đi.”
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh nhìn chằm chằm cửa lều trại, Lý Khoa dẫn theo một cô gái đi vào.