Khi nhìn thấy người đến, không chỉ có Cố Phong ngẩn người mà đến cả Lôi Vĩnh Minh cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, sao lại là cô thế?”
Không đợi Cố Phong mở miệng, Lôi Vĩnh Minh cũng đã không nhịn được hỏi trước.
Lúc trước bọn họ từng đến xem đoàn văn công biểu diễn vài lần, đương nhiên biết thành viên nổi bật trong đoàn văn công là Ngô Hàm Nhu.
Lúc này Ngô Hàm Nhu không còn xinh đẹp, phong thái như lúc trên sân khấu, toàn thân trông có vẻ vô cùng mỏi mệt, mặt dính đầy mồ hôi dơ bẩn, rõ ràng là đã phải bôn ba rất vất vả.
TBC
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy bọn họ, mắt lập tức đỏ lên, tranh thủ lúc hai người bọn họ còn chưa phản ứng lại, không ngờ lại trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong.
Cố Phong hoàn toàn không ngờ rằng cô ta sẽ có hành động như thế, dùng tốc độ nhanh nhất lui ra sau một bước, kéo dãn khoảng cách với cô ta.
Nhưng mà cho dù chỉ mới một hai giây ngắn ngủi, cũng đủ để làm Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ hoàn toàn không biết, mối quan hệ giữa Cố Phong và Ngô Hàm Nhu tốt đến mức này sao?
Mặt Cố Phong đen kịt, đang định hỏi rõ ràng tình hình thì Ngô Hàm Nhu đã nghẹn ngào nói: “Doanh trưởng Cố, gặp được các anh thật sự là tốt quá... Tôi đã lạc trong cánh rừng này một ngày một đêm rồi, tôi còn tưởng rằng tôi thật sự phải c.h.ế.t ở chỗ này...”
Cố Phong nhíu chặt mày, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta tràn ngập nghi ngờ: “Sao cô lại lạc đường ở chỗ này?”
Tuy rằng dựa theo thân phận của Ngô Hàm Nhu thì cũng không có khả năng là gián điệp, nhưng mà sự xuất hiện của cô ta cũng có rất nhiều điểm đáng nghi.
Ngô Hàm Nhu lập tức giải thích nói: “Mấy ngày trước anh của tôi mới đi khám một bác sĩ đông y, bác sĩ nói có một vài dược liệu có ích cho sự khôi phục chân của anh tôi. Tôi cố ý tìm hiểu biết thôn trang bên này có, cho nên mới đến đây.
“Người trong thôn nói với tôi, dược liệu của bọn họ đều bị thương lái dược liệu mua đi hết rồi, nhưng mà có lẽ vào núi vẫn sẽ tìm được, cho nên tôi mới thử xem sao. Không ngờ đi vào không được bao lâu thì đã bị lạc đường.”
Cô ta giải thích rất rành rọt trôi chảy, hoàn toàn không có dấu hiệu nói dối.
Lôi Vĩnh Minh nhích lại gần Cố Phong: “Địa hình trong núi rất phức tạp, cô ấy lại không có kinh nghiệm vào núi, đi lạc cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cậu có biết anh của cô ấy là ai không?”
Muốn phán đoán người này có nói thật hay không thì chỉ cần biết rõ anh của cô ta có phải cần dược liệu thật hay không là được.
Cố Phong thấp giọng nói ra tên của Giang Húc Đông.
Lôi Vĩnh Minh kinh ngạc trừng to mắt, Ngô Hàm Nhu là con gái của đại thủ trưởng?
Má ơi, ghê gớm dữ vậy sao?
Nhưng mà giây tiếp theo anh ta đã phản ứng lại, cảm thấy không thích hợp.
Từ trước đến nay anh ta cũng không nghe nói đại thủ trưởng có con gái mà?
Cố Phong thấp giọng nói: “Chờ lát nữa tôi giải thích cho anh sau.”
Trong lòng Lôi Vĩnh Minh hiểu rõ, nếu Ngô Hàm Nhu có thân phận này thì tuyệt đối là không có vấn đề gì.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, tuy rằng cô muốn đi tìm thảo dược, nhưng mà đi vào núi một mình vẫn quá nguy hiểm, hiện tại chúng tôi lập tức cho người đưa cô ra ngoài ngay.”
“Ngay bây giờ sao? Hiện tại trời tối đen rồi, hơn nữa tôi thật sự đi hết nổi rồi.” Ngô Hàm Nhu lộ ra vẻ mặt đầy kháng cự, cô ta mệt thật, không phải lừa người khác.
Lôi Vĩnh Minh nhìn ra bên ngoài lều trại, đây là do anh ta sơ sót, thương lượng với Cố Phong: “Nếu không thì tối nay chúng ta để cô ấy ở lại đây trước đi, chờ sáng sớm mai lại sắp xếp người đưa cô ấy về, được không?”
Cố Phong muốn nói không được, nhưng Lôi Vĩnh Minh lại bổ sung thêm: “Đường núi đêm rất khó đi, cũng không thể để chiến sĩ cõng cô ấy ra ngoài được đúng không?”
Đã không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.
Lời nói đã đến bên miệng của Cố Phong lại bị nuốt ngược trở vào, ra lệnh cho Lý Khoa: “Sắp xếp một cái lều trại riêng cho đồng chí Ngô Hàm Nhu nghỉ ngơi.”
Vẻ căng thẳng trên mặt Ngô Hàm Nhu đã bị niềm vui thay thế: “Cảm ơn doanh trưởng Cố.”