“Đã sắp xếp xong chưa?”
“Rồi, đồ ăn, đêm chăn đều đã đầy đủ.”
Lôi Vĩnh Minh quay về lều trại, báo cáo cho Cố Phong.
Mặt Cố Phong vẫn vô cùng căng thẳng: “Anh có cảm thấy việc này kỳ lạ lắm không?”
Lôi Vĩnh Minh khó hiểu nhìn anh: “Cậu muốn nói chuyện gì chứ?”
Cố Phong nói: “Cho dù Giang Húc Đông thật sự cần dược liệu thì cũng không nên để một người con gái như Ngô Hàm Nhu lặn lội đường xa đi đến nơi này mới đúng.”
Lôi Vĩnh Minh lại không cảm thấy thế: “Có lẽ là cô ấy tự quyết định thì sao.”
“Cho dù là thế thì lại có thể trùng hợp đến mức lạc đường trong rừng rồi gặp được chúng ta sao?” Ánh mắt Cố Phong sâu lắng.
Lôi Vĩnh Minh đã hiểu ý mà anh muốn ám chỉ: “Cậu đang nghi ngờ cô ấy hả? Cô ấy là con gái nuôi của đại thủ trưởng, cũng không thể nào làm gián điệp được đúng không?”
“Không đến mức làm gián điệp, tôi chỉ là cảm thấy cô ta không giống như đang đi tìm thảo dược thôi.”
Nhưng bọn họ lại không thể thẩm vấn Ngô Hàm Nhu nhiều hơn được.
“Vậy cậu nói coi cậu cảm thấy vì sao một cô gái mềm yếu như cô ấy phải đến loại núi sâu rừng già này mạo hiểm chứ?” Lôi Vĩnh Minh cảm thấy anh quá nhạy cảm rồi.
Cố Phong không nói gì, anh thật sự không đoán ra được.
Nhưng mà mười ngày trước Ngô Hàm Nhu bị tai nạn giao thông bị thương, cho dù chỉ là một ít vết thương ngoài da, nhưng hiện tại cũng chưa chắc là đã hoàn toàn lành lại.
Mà chân của Giang Húc Đông thì đã có thể đi lại bình thường rồi, tiếp theo đó chỉ là vấn đề chờ thời gian khôi phục mà thôi, cô ta không cần thiết phải mang thương đi đến nơi như thế này để mạo hiểm.
“Doanh trưởng Cố?” Lôi Vĩnh Minh thấy vẻ mặt anh liên tục thay đổi, cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì nữa?
Cố Phong hoàn hồn: “Báo cho Lý Khoa, cậu ta phụ trách chăm sóc đồng chí Ngô Hàm Nhu.”
Cho dù mục đích thật sự của Ngô Hàm Nhu là gì, nhưng chỉ cần bảo đảm đêm hôm nay cô ta an toàn, ngày mai chờ trời vừa sáng sẽ lập tức đưa Ngô Hàm Nhu đi ngay.
Đêm khuya, núi rừng tràn ngập vẻ thần bí lại nguy hiểm, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng quạ đen kêu to, làm người ta không thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần lại.
“A!”
Tiếng kêu hoảng sợ của Ngô Hàm Nhu từ trong lều trại vọng ra, lập tức làm tất cả các chiến sĩ đang nghỉ ngơi đều bừng tỉnh.
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh lập tức cầm lấy đèn pin, nhanh chóng chạy về phía lều trại của cô ta.
Chờ đến khi bọn họ chạy đến, Lý Khoa phụ trách tuần tra ban đêm đã ở bên trong.
Tay cầm đèn pin chiếu xuống, nhìn thấy chủy thủ mà cậu ta đang cầm đã nhuốm đầy m.á.u đỏ tươi nhỏ giọt, Ngô Hàm Nhu rúc ở trong góc run bần bật.
Ánh mắt của hai người và ánh sáng đèn pin đều tập trung ở một góc khác của lều trại.
Nơi đó có một con rắn đã bị chặt làm đôi, vẫn còn đang cuộn tròn vặn vẹo vô cùng đáng sợ.
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong núi rừng, rắn sâu chuột kiến chính là phiền phức và mối nguy hiểm lớn nhất.
TBC
Đối với một người bình thường chưa từng được huấn luyện mà nói, nhìn thấy rắn thật sự sẽ bị dọa sợ đến mức mất khống chế.
Lôi Vĩnh Minh đi đến bên cạnh Ngô Hàm Nhu, quan tâm nói: “Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cô có bị rắn cắn không?”
Ngô Hàm Nhu còn chưa hết hoảng sợ, mặt mày trắng bệch.
Lúc này Cố Phong cũng đã đi đến bên cạnh cô ta, muốn kiểm tra tình hình của cô ta.
Ngô Hàm Nhu nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh, hoảng sợ khóc to.
Hiện tại vốn dĩ là thời khắc vô cùng nghiêm túc, Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa lại ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò nhìn tới nhìn lui giữa Cố Phong và Ngô Hàm Nhu.
Cố Phong cũng không ngờ chuyện này lại phát sinh lần thứ hai, Ngô Hàm Nhu rõ ràng là đang sợ hãi, toàn thân đang liên tục phát run.
Anh nháy mắt ra hiệu cho Lôi Vĩnh Minh.