Lôi Vĩnh Minh ngầm hiểu, ho khan, phối hợp với Cố Phong, cùng nhau kéo Ngô Hàm Nhu ra.
“Không có gì, cô khoan khóc đã, nói cho chúng tôi biết cô có bị rắn cắn hay không?”
Nhìn con rắn vừa mới c.h.ế.t kia, có lẽ là có độc.
Nếu Ngô Hàm Nhu chỉ bị hoảng sợ, không bị cắn thì còn đỡ...
Lôi Vĩnh Minh cũng có suy nghĩ giống Cố Phong, nhưng mà giây tiếp theo Ngô Hàm Nhu đã run run rẩy rẩy vén ống quần lên.
Trên cẳng chân trắng nõn của cô ta đột nhiên xuất hiện hai cái lỗ thủng nhỏ do bị rắn cắn, mà xung quanh đã bắt đầu lộ ra màu tím đen.
Vẻ mặt của ba người lập tức trở nên nghiêm túc.
“Quả nhiên là có độc.”
Giọng nói của Lôi Vĩnh Minh cũng rất nặng nề.
Gương mặt Ngô Hàm Nhu vốn dĩ cũng đã tái nhợt, hiện tại lại càng không còn chút máu.
TBC
“Doanh trưởng Cố, tôi, tôi sẽ c.h.ế.t sao?”
Cố Phong nhíu mày, không chút do dự nói với Lý Khoa: “Đưa d.a.o găm cho tôi, đi lấy cồn.”
Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa lập tức biết anh muốn làm cái gì.
Bởi vì quá hoảng sợ, Ngô Hàm Nhu thậm chí còn không khóc ra được.
Tốc độ của Lý Khoa rất nhanh, chỉ mất hai phút đã lấy đầy đủ các dụng cụ cần thiết để lấy máu.
Đầu tiên, Cố Phong lau sạch d.a.o găm, sau đó lại nhanh chóng dùng cồn sát trùng, cuối cùng còn hơ nóng dưới ngọn nến.
“Anh định làm gì đó?” Ngô Hàm Nhu nhìn con d.a.o trong tay Cố Phong, theo bản năng muốn tránh thoát.
Cố Phong không nói gì, Lôi Vĩnh Minh lên tiếng trấn an.
“Nhất định phải nhanh chóng đẩy m.á.u độc ra ngoài, nếu không cô sẽ không sống được. Cô cứ yên tâm, tay nghề của chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không sao đâu.”
Ngô Hàm Nhu mới nghe được lấy m.á.u thì đầu óc cũng đã trống rỗng.
Khi Lôi Vĩnh Minh đưa một cái khăn lông sạch sẽ đến bên miệng cô ta thì trực tiếp làm cơn sợ hãi trong lòng cô ta dâng lên đến đỉnh điểm.
“Cắn nó đi!” Lôi Vĩnh Minh nói.
Không có thuốc tê, nếu không nhét cái gì vào trong miệng cô ta, lát nữa khi cơn đau cắt thịt ập đến, chỉ sợ là cô ta sẽ tự cắn mình bị thương mất.
“Chờ chút đã!” Ngô Hàm Nhu kích động hô to, làm ba người đều dừng động tác lại.
Lúc này, vẻ mặt của cô ta còn xấu hơn cả khóc.
“Tôi, tôi nhớ rõ có thể không cần phải cắt thịt để đẩy m.á.u độc mà, trực tiếp hút m.á.u độc ra cũng được!”
Đúng vậy, rõ ràng là còn có cách không đau.
Ba người Lôi Vĩnh Minh, Cố Phong và Lý Khoa đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
Nếu như người bị thương cũng là con trai như bọn họ, có lẽ bọn họ còn sẽ suy xét đến cách này.
Nhưng Ngô Hàm Nhu là một người con gái còn trong trắng, hơn nữa khu vực bị cắn còn nằm trên đùi, nếu thật sự dùng miệng hút độc, cho dù bọn họ không ngại thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự của cô ta đúng không?
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, Cố Phong đã loại trừ biện pháp này.
Ngô Hàm Nhu cẩn thận dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Phong.
“Không được.” Cố Phong vô cùng kiên quyết phủ định, không có bất cứ đường thương lượng nào hết.
Ngô Hàm Nhu sốt ruột: “Vì sao lại không được? Các anh đến cả thuốc tê cũng không có, muốn làm tôi đau c.h.ế.t đúng không?”
Cố Phong tiếp tục vô tình nói: “Sẽ không đau chết, nhưng nếu không đẩy m.á.u độc ra thì cô sẽ chết.”
Ngô Hàm Nhu không ngờ anh lại m.á.u lạnh như thế, vừa định nổi giận, Lôi Vĩnh Minh đã nhanh chóng giải thích.
“Không phải chúng tôi không chọn cách này, mà là cách cô nói ra không đáng tin, lỡ như xử lý m.á.u độc không sạch sẽ thì vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngô Hàm Nhu đã cảm thấy chóng mặt, nhưng mà toàn bộ tế bào trong cơ thể đề đang kháng cự, run rẩy: “Vậy tôi không trị nữa, cứ để tôi c.h.ế.t đi!”
Cố Phong chỉ muốn giành giật từng giây, lại kéo dài thêm một phút thì độc tố sẽ lan tràn càng nhanh.
Nhưng mà dựa theo trạng thái hiện tại của Ngô Hàm Nhu, cô ta chắc chắn sẽ không phối hợp.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa, ý bảo bọn họ đè Ngô Hàm Nhu lại.