Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 985

“Các anh đừng đến đây... Đừng đụng vào tôi... a...”

Ngô Hàm Nhu khóc kêu, giãy dụa.

Nếu người ngoài nghe được tiếng kêu to này, chắc chắn sẽ hiểu lầm ngay.

Lôi Vĩnh Minh nhanh tay nhét khăn lông vào trong miệng cô ta, sau đó xin lỗi nói: “Xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ muốn cứu mạng của cô thôi!”

Ngô Hàm Nhu hoàn toàn không nghe lọt tai, cô ta chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, sao có thể tránh thoát khỏi hai người Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa được chứ.

Cố Phong nắm bắt cơ hội, giơ tay rạch.

Cơn đau đớn kịch liệt làm Ngô Hàm Nhu hoàn toàn dừng giãy dụa, cắn chặt khăn lông, trên mặt nổi đầy gân xanh vô cùng đáng sợ.

Đây chắc chắn là khoảng thời gian đau đớn nhất mà cô ta trải qua trong đời.

Máu đen theo miệng vết thương mà Cố Phong rạch ra chảy xuống, mãi đến khi m.á.u biến thành màu bình thường, anh mới dừng lại.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất rắc thuốc bột giảm đau sát trùng lên, băng bó miệng vết thương.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều thành thạo nhanh chóng, chỉ mất khoảng hai ba phút.

Mà trong vòng hai ba phút ngắn ngủi này, Ngô Hàm Nhu lại cảm thấy dày vò giống như đã một thế kỷ trôi qua.

Chờ đến khi xử lý xong, cô ta đã đau đến không còn sức lực, quần áo bị ướt đẫm mồ hôi.

Hình như cô ta nghe được Cố Phong nói: “Xong rồi”, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngất đi...

“Mấy giờ rồi?” Lôi Vĩnh Minh vừa ngáp vừa hỏi thăm Cố Phong đang đến thay ca.

Cố Phong trả lời: “Hai giờ sáng. Anh đi về nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian còn lại cứ giao cho tôi.”

Lôi Vĩnh Minh gật đầu, hai ba tiếng đồng hồ nữa thì trời cũng sáng rồi.

“Tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Cố Phong đi về phía Ngô Hàm Nhu vẫn còn đang hôn mê.

“Lúc nãy có tỉnh lại một lần, tôi đã đút cho cô ấy uống chút nước rồi. Hiện tại còn đang sốt nhẹ, nhưng mà chắc không nghiêm trọng lắm đâu. Nếu sốt quá cao thì cậu nhớ dùng khăn lông lau trán hạ sốt cho cô ấy.” Trong giọng nói của Lôi Vĩnh Minh mang theo một chút mỏi mệt, vẫn không quên dặn dò.

Thức đêm chăm sóc người bệnh thì không có vấn đề gì, nhưng nhất định không thể để cô ta có việc gì, nếu không thì bọn họ sẽ không thể nào ăn nói với đại thủ trưởng được.

“Tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Một lúc sau, trong lều chỉ còn lại Cố Phong và Ngô Hàm Nhu đang hôn mê.

Cố Phong đầu tiên là sờ trán Ngô Hàm Nhu, đúng là đang sốt nhẹ.

Tuy rằng bọn họ đã lấy m.á.u cho cô, nhưng mà nói không chừng còn có một ít độc tố còn sót lại, cho nên cách tốt nhất chính là nên nhanh chóng đưa cô ta đi ra ngoài.

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Hàm Nhu bắt đầu đau đớn nói mớ.

“Anh... Em đau quá...”

Bởi vì giọng nói của cô ta quá nhỏ, cho nên Cố Phong cũng nghe không rõ, nhưng anh cũng không có ý định nghe rõ.

Anh lại thử nhiệt độ trên trán Ngô Hàm Nhu lần nữa, hình như sốt cao hơn rồi.

TBC

Cố Phong mở bình nước ra, rót một ít nước thấm ướt khăn lông, lau trán cho cô.

Hình như cảm giác lạnh lẽo kia đã kích thích đến thần kinh của Ngô Hàm Nhu, làm cô ta cầm lấy tay của Cố Phong.

“Đừng rời khỏi em... Em sẽ giúp anh... Em nhất định sẽ giúp anh...”

Lần này giọng nói của cô ta rõ ràng hơn rất nhiều, Cố Phong lạnh mặt muốn rút tay về, nhưng mà phản ứng của cô ta lại vô cùng kịch liệt, không chỉ không buông tay mà ngược lại còn nắm chặt hơn.

“Đồng chí Ngô Hàm Nhu?”

Cố Phong muốn đánh thức cô ta dậy.

Tròng mắt dưới mí mắt Ngô Hàm Nhu liên tục đảo tới đảo lui, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở mắt ra.

“Anh muốn cái gì, em cũng đều sẽ giúp anh... Em sẽ giúp anh...”

 

Cô ta vẫn cứ lặp lại câu nói này.

Cố Phong không biết cô ta muốn giúp ai, nhưng rõ ràng hiện tại ý thức của cô ta không được tỉnh táo.

Nếu không thể kích thích, vậy chỉ có thể trấn an.

Nhưng anh hoàn toàn không biết nên trấn an cô ta như thế nào, chỉ có thể liên tục nói với Ngô Hàm Nhu: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Chương 986

Không biết là bởi vì lời trấn an của anh phát huy tác dụng hay là vì Ngô Hàm Nhu lại hôn mê, dù sao thì vài phút sau cuối cùng cô ta cũng thả lỏng tay lại.

Cố Phong thuận thế thu tay lại, tiếp tục dùng khăn lông ướt đắp lên trán cho cô ta.

Lại thêm một tiếng đồng hồ trôi qua, nhiệt độ cơ thể của cô ta đã trở lại bình thường.

Ngô Hàm Nhu cũng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.

Lều trại vẫn cứ đen như mực, trong góc có một ngọn nến phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cố Phong ngồi ở trên một cục đá lớn cách đó không xa, dùng một tay chống trán, hình như đã ngủ rồi.

Nhưng mà Ngô Hàm Nhu vừa mới phát ra một chút âm thanh nhỏ, anh đã lập tức mở bừng mắt.

Ngô Hàm Nhu tỉnh lại lại cảm nhận được cơn đau trên miệng vết thương, suýt xoa.

Cố Phong đi đến bên cạnh cô ta: “Cô cảm thấy thế nào?”

Ngô Hàm Nhu nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt lúc Cố Phong lấy m.á.u của cô ta, trong lòng vẫn có chút oán hận.

Nhưng mà cô ta cũng biết bọn họ làm như thế đều là vì cứu mạng của cô ta, hơn nữa mục đích khi cô ta đi đến nơi này cũng là vì muốn tiếp cận anh.

Giây tiếp theo, cô ta càng lộ ra vẻ yếu ớt và khó chịu.

“Chóng mặt, vết thương cũng đau quá, có khi nào tôi sẽ c.h.ế.t không?”

Cố Phong nói một cách khẳng định: “Không chết.”

Hiện tại cô ta đã tỉnh lại, có nghĩa là vấn đề không quá lớn.

Ngô Hàm Nhu rưng rưng nước mắt nhìn anh, dáng vẻ đáng thương kia chắc chắn sẽ làm cho tất cả đàn ông trên đời này nảy sinh lòng thương hại.

“Cảm ơn doanh trưởng Cố, lần này nếu không có anh thì tôi chắc chắn sẽ c.h.ế.t ở nơi này.”

Cố Phong vô cùng bình tĩnh nói: “Đây đều là việc chúng tôi nên làm, hiện tại còn vài tiếng nữa là trời sáng. Cô cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ trời sáng, tôi sẽ cho người đưa cô về.”

Ngô Hàm Nhu đột nhiên phản ứng rất kịch liệt nói: “Tôi không về!”

Cố Phong nhướng mày lên, tò mò nghiên cứu nhìn về phía cô ta.

Dưới tình huống bình thường, nếu gặp phải chuyện này thì người ngoài đều ước gì có thể nhanh chóng rời đi.

Ngô Hàm Nhu đưa ra lời giải thích vô cùng hợp lý: “Tôi còn chưa tìm được thảo dược, phải ở lại tìm tiếp.”

Trời sắp sáng rồi, khó khăn lắm cô ta mới đến được nơi này, lại còn bị rắn độc cắn bị thương, nếu như không thể lấy được hảo cảm của Cố Phong, vậy mọi sự trả giá đều uổng phí.

Cố Phong cảm nhận được phiền phức, nhưng vẫn phải kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Đầu tiên, tạm thời còn chưa thể xác định được nơi này có thảo dược mà cô muốn tìm hay không, thứ hai cô đã bị thương, tuy rằng đã lấy m.á.u độc ra rồi, nhưng cũng nên nhanh chóng đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.”

“Cơ thể của tôi, tôi là người biết rõ nhất, tôi không có việc gì. Đã đi đến chỗ này rồi, sao tôi có thể bỏ cuộc một cách dễ dàng chứ.” Ngô Hàm Nhu vừa nói vừa để ý đến phản ứng của Cố Phong, cuối cùng cũng thử nói ra.

“Doanh trưởng Cố, dù sao các anh cũng phải hoạt động trong núi rừng này, anh có thể dẫn tôi đi chung không? Tôi bảo đảm sẽ không mang thêm phiền phức gì cho anh.”

“Không được.” Không đợi cô ta nói xong, Cố Phong đã lạnh lùng từ chối ngay.

Bọn họ đến nơi này là vì có nhiệm vụ vô cùng quan trọng, không có thời gian rảnh đi tìm thảo dược cho cô ta.

Ngô Hàm Nhu cũng không nản lòng, biết chuyện này sẽ không thể thực hiện được một cách dễ dàng.

“Vậy anh không cần phải lo cho tôi, cứ để tôi ở lại chỗ này tìm một mình là được.”

Lấy lui làm tiến, cô ta cũng không tin Cố Phong thật sự sẽ bỏ cô ta ở chỗ này một mình.

 
Bình Luận (0)
Comment