Ngô Hàm Nhu nói ra những lời này, rõ ràng là đang ăn vạ.
Dưới tình huống và hoàn cảnh như thế này, sao Cố Phong có thể bỏ cô ta lại được chứ.
Nhưng mà dẫn cô ta theo thì lại càng không được.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cô không phải người dân bình thường, có lẽ cô cũng biết rõ trong lúc chúng tôi chấp hành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ không chịu bất cứ nhân tố bên ngoài nào quấy nhiễu. Đưa cô ra khỏi rừng là chuyện duy nhất chúng tôi có thể làm. Nếu cô nằng nặc đòi ở lại, vậy chúng tôi cũng không có cách nào hết.”
Giọng điệu của Cố Phong lạnh nhạt lại kiên định, nghe giống như không có bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Ngô Hàm Nhu không hề sợ hãi, giống như giận dỗi mà uy hiếp: “Được thôi, vậy anh cứ để tôi tự sinh tự diệt đi.”
Đáy mắt Cố Phong lộ ra chút cảm xúc bực bội, anh ghét nhất mấy người có tính cách ngang ngược như thế này.
Bầu không khí trong lều trại giống như đọng lại.
Không biết bao lâu sau, Ngô Hàm Nhu chủ động phá vỡ sự nặng nề này.
“Doanh trưởng Cố, tôi biết tôi là trói buộc, nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho tôi đi chứ. Với lại tôi cũng không phải muốn ăn vạ anh, chỉ cần anh đồng ý cho tôi ba ngày, không, hai ngày là được. Trong hai ngày nay anh để tôi đi vào rừng chung với các anh, nếu vẫn không tìm được thảo dược thì tôi sẽ bỏ cuộc đi về.”
Mục đích của cô ta chính là muốn tiếp cận Cố Phong, chứ không phải chọc cho anh khó chịu, cho nên cứ dùng thái độ mềm mỏng trước chắc chắn sẽ không sai được.
“Coi như là tôi năn nỉ anh đó, được chứ?”
Cô ta sợ Cố Phong lại từ chối lần nữa, run giọng cầu xin.
Quả nhiên lần này Cố Phong lại im lặng.
Ngô Hàm Nhu hồi hộp đến mức quên đi đau đớn, có thể thành công hay không thì chỉ trông chờ vào cơ hội lần này.
Cố Phong suy nghĩ khoảng một phút, sau đó nói: “Quyết định vậy đi, nếu trong vòng hai ngày mà còn chưa tìm được thảo dược thì cô phải đi về đó.”
Ngô Hàm Nhu cưỡng chế đè cảm xúc kích động xuống, vô cùng trịnh trọng gật đầu đồng ý.
“Tôi bảo đảm sẽ không đổi ý.”
Cố Phong hít một hơi thật sâu, hình như biết đã không thể thay đổi quyết định của cô ta.
“Quyết định vậy đi. Cô nghĩ ngơi thêm một chút đi, dưỡng tinh thần cho tốt, sáng mai chúng ta lập tức xuất phát.”
Ngô Hàm Nhu cưỡng chế đè cảm xúc vui vẻ xuống, nghe lời nhắm mắt lại.
Quả nhiên cách tốt nhất để nắm thóp đàn ông chính là giả vờ yếu đuối.
Nhận được sự đồng ý của Cố Phong, trong lòng của cô ta cũng thả lỏng lại.
Mọi khó khăn vất vả trong hai ngày qua cũng rất xứng đáng.
Mà cô ta chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Cố Phong, làm anh yêu thích cô ta.
Mang theo quyết tâm kiên định đó, cô ta lại nhanh chóng tiến vào mộng đẹp...
“Oáp.”
Ngô Hàm Nhu tỉnh dậy, ngáp một cái.
Tối hôm qua cô ta ngủ một giấc rất ngon, nghĩ đến hai ngày sau cô ta đều có thể ở chung một chỗ với Cố Phong, đã bắt đầu tính toán xem tiếp theo đây phải làm thế nào để bắt lấy trái tim của Cố Phong.
Vài phút sau, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, mới phát hiện ra trong lều chỉ còn lại một mình cô ta.
TBC
Nhưng mà cô ta cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì Cố Phong cũng phải đi về nghỉ ngơi.
Cô ta nhìn thoáng qua đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ.
Cô ta thử hoạt động chân trái bị thương của mình, tuy rằng còn có chút đau đớn, nhưng có lẽ đã có thể di chuyển chậm rãi được rồi.
“Bên ngoài có ai không?”
Cô ta vừa nói xong, Lý Khoa lập tức xốc lều trại lên đi vào.
Trong tay của cậu ta còn cầm một hộp cơm, rõ ràng là đã chuẩn bị bữa sáng cho cô ta rồi.
“Đồng chí Ngô, cô dậy rồi hả, cảm thấy thế nào rồi?”
Ngô Hàm Nhu lười biếng nói: “Đã khỏe hơn nhiều rồi. Mấy người tham gia quân ngũ các anh đều thô lỗ như thế sao?”
Cô ta đang ám chỉ chuyện bị lấy m.á.u ngày hôm qua, lúc đó hai người Lôi Vĩnh Minh và Lý Khoa đè cô ta lại, thật sự chẳng có chút thương hương tiếc ngọc gì.