Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 987

Cậu con trai cao năm thước lập tức đỏ bừng mặt, có chút lắp bắp giải thích: “Đúng là chúng tôi làm... có hơi mạnh tay một chút.”

Ngô Hàm Nhu bật cười thành tiếng, cô ta cũng chỉ tùy tiện nói chơi thôi, không ngờ đối phương lại căng thẳng đến thế, cũng có chút đáng yêu đó chứ.

Lý Khoa không hiểu ra sao, mới một giây trước cô ta còn đang tức giận, sao bây giờ lại cười rồi?

Ngô Hàm Nhu vốn dĩ rất xinh đẹp, khi mỉm cười thì lại càng bắt mắt rạng ngời hơn, làm cậu ta có chút không dời mắt đi được.

“Đây là bữa sáng của tôi sao?” Ngô Hàm Nhu cười xong, dồn lực chú ý lên trên hộp cơm trong tay của cậu ta.

Lý Khoa vội vàng đưa hộp cơm cho cô ta.

TBC

Trong lều trại không có bàn ghế, chỉ đặt hai tảng đá lớn mới tìm được coi như là bàn ghế.

Ngô Hàm Nhu ngồi xuống, không chút hoang mang bắt đầu ăn.

“Mỗi lần các anh vào trong rừng núi huấn luyện đều là hoàn cảnh này sao? Đến cả việc rửa mặt đánh răng cũng không được.”

Cô ta cũng không phải đang oán trách, chỉ cảm thấy trên người toàn là mồ hôi, cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà cô ta cũng biết nếu bây giờ mình dám yêu cầu mấy thứ này thì chính là đang làm ra vẻ.

Lý Khoa xấu hổ nói: “Điều kiện có hạn, có thể bảo đảm được việc ăn cơm và ngủ nghỉ cũng đã tốt lắm rồi.”

Ngô Hàm Nhu không nói gì, ăn được một nửa rồi mới phát hiện hình như bên ngoài quá yên tĩnh rồi.

Đây là một doanh, nhưng lại không có phát ra bất cứ tiếng nói chuyện gì luôn sao?

“Doanh trưởng Cố đâu rồi? Anh ấy ăn cơm chưa?”

Cô ta cố ý quan tâm đến Cố Phong ngay trước mặt cấp dưới của Cố Phong.

Lý Khoa nhanh chóng trả lời: “Đã ăn rồi.”

Ngô Hàm Nhu cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi ăn hết hơn phân nửa đồ ăn trong hộp cơm, sau đó mới dừng lại.

 

“Doanh trưởng Cố nói chờ trời sáng thì sẽ lập tức xuất phát, chúng ta cũng nhanh chóng đi ra ngoài tập hợp với mọi người đi, tôi cũng không muốn liên lụy đến hành trình của mọi người.

Cô ta vừa nói vừa thất tha thất thểu đi ra ngoài lều trại.

Vẻ mặt của Lý Khoa có chút khác thường, hình như là muốn cản cô ta lại, nhưng mà lời nói đã đến bên miệng cũng không thể nói ra được, sau đó nhanh chóng đuổi theo cô ta.

Trong đầu Ngô Hàm Nhu chỉ nghĩ đến chuyện muốn nhanh chóng gặp được Cố Phong, nhưng mà khi cô ta nhìn thấy tình hình bên ngoài thì lập tức ngơ ngẩn.

Bên ngoài trống không, làm gì còn có bóng người nào chứ.

Không chỉ không có người mà đến cả lều trại của Cố Phong cũng đã biến mất, chỉ có dấu chân trên mặt đất là chứng minh được tối hôm qua từng có người cắm trại ở nơi đây.

“Tại sao lại như thế, người đâu hết rồi?”

Cô ta ngơ ngác, đảo mắt nhìn về phía Lý Khoa.

Lý Khoa xấu hổ hơi mấp máy khóe miệng, hồi hộp xin lỗi cô ta.

“Xin lỗi, đồng chí Ngô. Quân đội có quy định khi chấp hành nhiệm vụ cần phải bảo mật, doanh trưởng nói không thể dẫn cô đi cùng được. Nhưng mà cô cứ yên tâm, doanh trưởng cố ý ra lệnh cho tôi ở lại đây tìm kiếm thảo dược với cô, sau đó lại đưa cô về.”

Thật ra cậu ta cũng không nói thật với Ngô Hàm Nhu, ngay từ đầu bọn họ quyết định là chờ trời sáng mới xuất phát, nhưng mà Cố Phong lại đột nhiên thay đổi quyết định, trời còn chưa sáng đã hành động rồi.

Tuy rằng Cố Phong không nói rõ, nhưng cậu ta cũng biết anh làm thế là vì muốn bỏ Ngô Hàm Nhu ở lại.

Sắc mặt Ngô Hàm Nhu trở nên vô cùng khó coi, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không ngờ được rằng Cố Phong sẽ lừa gạt cô ta!

“Sao mấy người tham gia quân ngũ các anh nói chuyện lại không giữ lời gì hết vậy? Chơi tôi như thế vui lắm đúng không?”

Cô ta kích động chất vấn.

Lý Khoa không hiểu vì sao cô ta lại có phản ứng như thế này, lập tức nghiêm túc cãi lại: “Đồng chí Ngô, doanh trưởng không phải nuốt lời, anh ấy đã ra lệnh cho tôi hai ngày nay sẽ nghe theo sự chỉ huy của cô. Cô có thể nói cho tôi biết thảo dược kia trông như thế nào, tôi sẽ đi tìm cùng với cô.”

Ngô Hàm Nhu lập tức cứng đờ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Khoa, có khổ lại không nói nên lời, giận cũng không biết phát tiết với ai.

Cô ta chẳng muốn đi tìm thảo dược gì hết, cô ta chỉ muốn có cơ hội ở chung với Cố Phong mà thôi.

 
Bình Luận (0)
Comment