Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 100

Lục Hương lại nói: “Em không thu tiền họ, chỉ là nói với họ tin này.” Thôn Đại Vũ nhiều người nghèo, rẻ ai mà không ham.

Những tấm vải loang lổ trong mắt cung tiêu xã đó, ở trong tay các thím khéo tay này liền có thể biến phế thành bảo.

Trước đây Lục Hương từng mua loại vải loang lổ này một lần, cảm thấy chất lượng vải cũng được.

Phó Cầm Huy thấy cô nói có lý, cũng không nói gì nữa.

Dạo này nhà họ Phó rất náo nhiệt, mấy thím mấy bác này chỉ cần nghe nói Lục Hương có nhà liền thích tới hóng náo nhiệt, hốt hai nắm hạt dưa trong nhà tới.

Họ thích nhất là khen Lục Hương, thi thoảng hỏi thăm Lục Hương trong cung tiêu xã có thứ gì.

Lúc trẻ, Tiêu Thái Liên thủ góa, luôn muốn được người trong thôn coi trọng. Năm đó Phó Cầm Huy đỗ đại học, sáng chói một vùng! Bây giờ Lục Hương làm cán bộ thôn, mọi người càng coi trọng bà.

Mấy hôm nay, Tiêu Thái Liên đặc biệt mua một ít hạt dưa sống, dùng nồi sắt lớn rang chín, chỉ cần có người tới nói chuyện, mặc kệ là ai, đều hốt mấy nắm hạt dưa cho họ.

Lục Hương biết những thím này không phải tới vì cô, đều là tới vì tin tức vải rẻ.

“Cháu đã hỏi thăm rồi, bao nhiêu tiền cũng có, rẻ nhất hai hào một thước.”

Cô vừa nói ra giá, ngay cả những người vốn không rung động cũng có chút rung động, muốn mua lại ngại.

Muốn để Lục Hương dẫn đầu mua về, mọi người chia.

Lục Hương nói: “Mọi người tự đi mua, còn có thể chọn màu sắc!” Chuyện liên quan tới tiền cô không làm. Loại chuyện này dễ bị người khác nắm thóp, bây giờ cô là cán bộ thôn.

Mọi người nghe cũng hiểu được, kéo bè kéo nhóm đi mua.

Vải loang lổ tích trữ mấy năm ở cung tiêu xã đều bị giành mua sạch.

Chủ nhiệm cung tiêu xã rất vui.

Sau khi mua vải về, phát hiện cũng không có nhiều khuyết điểm lắm, xử lý một chút sẽ không nhìn ra được.

Ai cũng giống như nhặt được bảo bối, ngày nào cũng suy nghĩ may thế nào đẹp.

Quả nhiên dự đoán trong thôn không sai, chẳng mấy ngày đã bắt đầu đổ mưa lớn không ngừng!

Cả thôn đều giống như bị nước mưa dội bốc khói.

Người nhà họ Phó đều nghỉ ngơi ở nhà, mưa lớn cũng không ảnh hưởng gì tới họ. Chỉ có Phó Cầm Huy vẫn phải đi làm tan làm mỗi ngày, cho dù là đội ô, có áo mưa cũng sẽ bị ướt.

Mỗi lần vào giờ Phó Cầm Huy về, Lục Hương luôn nấu trà gừng sẵn.

Ngay cả chị ba Phó cũng nói, lâu rồi không thấy mưa to như vậy, may mà họ đã thu hoạch xong rồi.

Nghe nói Bạch Gia Thôn bên cạnh còn chưa thu hoạch, dính ngay mưa lớn như vậy, tổn thất rất lớn.

Còn vì sao chưa thu hoạch, bởi vì năm nay muốn gặt thêm chút lương thực, không nỡ gặt sớm. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, mưa lớn một trận, lòng người trong Bạch Gia Thôn đều thấp thỏm.

Mưa liên tục bảy ngày, nhốt người trong nhà bảy ngày, căn bản không ra ngoài được.

Cả người cũng lười biếng hẳn.

Phó Cầm Huy về, Lục Hương đặt quần áo và dép đã chuẩn bị xong ở một bên, quay về là có thể thay.

Chỉ cần anh vừa về đều sẽ từ bên ngoài mang theo chút đồ ăn vặt, lén lút cho Lục Hương.

Tuy cô ngại nhưng lần nào cũng nhận.

Phó Cầm Huy thấy giấy bút của Lục Hương bày trên bàn, nhìn một cái liền biết cô đang viết vẽ gì đó.

Không đợi Phó Cầm Huy hỏi, Lục Hương đã nói: “Em muốn mở lớp xóa mù chữ!”

Sau vụ thu, tất cả mọi người đều có nửa mùa đông rảnh rỗi. Đánh bài uống rượu, gây họa gây sự căn bản không khống chế được, nếu chiếm hết thời gian và tinh lực đó thì tốt.

Phó Cầm Huy rất ủng hộ suy nghĩ này của Lục Hương.

Cô có được sự ủng hộ của chồng, tự tin gấp trăm lần. Đi tìm trưởng thôn đề nghị chuyện mở lớp xóa mù chữ.

Hiệu triệu mọi người nỗ lực học tập, kỹ thuật tương lai sẽ càng phát triển, người không biết chữ thực sự không thể sinh tồn.

Sau vụ thu, mọi người quá rảnh, có một chuyện, chính là sắp phải chia lương thực. Mọi người có tiền, lại bắt đầu cờ bạc. Có thế nào học tập cũng tốt hơn cờ bạc chứ!

Trưởng thôn nói: “Trước đây trong thôn cũng từng mở lớp xóa mù chữ, nhưng hiệu quả không cao mấy, tính tích cực của mọi người rất thấp!”

Lục Hương nói: “Vậy móc nối với Công Thôn thì sao?”

Trưởng thôn nghĩ ngợi nói: “Sau này mở họp, cô nhắc chuyện này trong cuộc họp.” Ông ta cảm thấy vẫn là người trẻ đầu óc linh hoạt, cách nghĩ và kiến nghị này đều không tồi.

Mở lớp xóa mù chữ mang tính tổng thể trong thôn, đây vẫn là lần đầu tiên.

Lục Hương nhắc chuyện này trong đại hội cán bộ thôn, nhận được hưởng ứng của mọi người.

Cán bộ thôn khác không phải bởi vì cảm thấy kiến nghị này tốt, chỉ là không muốn để những người kia rảnh rỗi sinh nông nổi.

Cộng thêm trưởng thôn cũng coi trọng chuyện này, cán bộ khác thuận nước đẩy thuyền, rất nhanh đã đồng ý.

Chuyện giáo viên của lớp xóa mù chữ cũng được giải quyết rất tốt. Trong thôn có một số thanh niên trí thức, họ không có hi vọng về thành phố, rảnh cũng rảnh đó, vừa hay có thể tới dạy mọi người học tập viết chữ.

Trưởng thôn thấy mọi người đều thích chủ ý này, nói: “Mọi người dốc sức lúc tuyên truyền một chút, để các lão hương thân đều tới học!” Ông ta biết người trong thôn như thế nào, bình thường làm việc còn được, bảo họ học, ai cũng trốn.

Chuyện trong thôn sẽ mở lớp xóa mù chữ nhanh chóng truyền ra.

Phản ứng của thôn dân không tích cực giống như tưởng tượng, tuy đến lớp xóa mù chữ có điểm công, nhưng trong thôn keo kiệt, điểm công rất ít, học hai ngày mới cho nửa điểm công.

Còn chưa học đã có người nản lòng: “Tôi đã lớn tuổi rồi, năng lực học tập cũng giảm, không học đâu.”

“Đúng đúng đúng, học tập là chuyện của người trẻ các người!” Họ không muốn học, thà phát ngốc ở nhà cũng hơn đọc sách viết chữ, cả đời họ chưa từng đọc sách, bây giờ đọc sách, đầu giống như nổ tung.

“Lúc nhỏ còn không học, bây giờ học gì, không học không học, trong nhà tôi còn một đống việc kìa!”

“Tôi cảm thấy học cũng không có ích gì, Phó Cầm Huy học rồi thi đỗ đại học, cuối cùng vẫn quay về huyện!” Kém xa so với cổ đại, cổ đại còn có thể làm quan lớn.

Người bên dưới cười nói: “Nói giống như dễ vào cung tiêu xã lắm vậy, người ta chính là có năng lực này mới ăn cơm nhà nước, cưới được Lục Hương!”

Mọi người cười ha ha, những người này trong thôn lắm mồm, buôn chuyện, người bình thường không đuổi kịp họ.

Trưởng thôn thấy tính tích cực của mọi người không cao, tuyên bố: “Tất cả mọi người phải đi học, nếu ngay cả tên của mình cũng không biết viết, còn ra cái giống gì?”

Sau đó ông ta lại bổ sung nói: “Chú xem qua Dương Bạch Lao đó là bị ép ký tên chấp thuận như thế nào không, nếu ông ta biết chữ, sao lại bị con gái mình bán chứ?”

Mọi người ở đó cãi cùn nói biết tên của mình nhưng chẳng qua là không biết viết.

Trưởng thôn thấy nói nhiều nhưng mọi người vẫn cứ cự nự, nói: “Biết không, lần sau bình chọn thôn tiên tiến, có quy định tỉ lệ mù chữ không thấp hơn năm mươi phần trăm mới được! Nếu muốn xóa mù chữ thành công, phải biết được hai trăm chữ hán, biết viết tên có gì ghê gớm!”

Người trong thôn đều có cảm giác vinh dự khó hiểu.

Nếu nói là vì bản thân họ, họ sẽ không nguyện ý học.

Nhưng nếu nói là để tập thể nở mày nở mặt, để thôn làm thôn tiên tiến gì đó, mọi người có vài phần nhiệt tình.

Còn có người ở bên cạnh nói với trưởng thôn: “Thế này đi, tôi đưa cho chú một cách, chú bảo Lục Hương tiếp tục nấu ăn cho chúng tôi, như vậy đảm bảo tất cả mọi người đều tới học.”

Trưởng thôn tức giận đến bật cười: “Chú tưởng tôi ngốc à, để con bé nấu cơm, lương thực cả thôn đều không đủ ăn!” Trước đây lúc vụ thu để cô nấu vài ngày, khá lắm, bảy ngày ăn hết lương thực cho một tháng!

Bây giờ trưởng thôn nghĩ lại vẫn tiếc đứt ruột.

Trưởng thôn vừa nghe họ còn muốn Lục Hương nấu ăn, có hơi nóng giận, nói với họ: “Cút cút cút, học hay không thì tùy.”

“Bên ngoài muốn học còn phải đưa tiền cho thầy cô, đây không thu tiền của mấy người, mấy người còn đẩy qua đẩy lại, cút, đều không phải thứ tốt gì!”

Trưởng thôn rất tức giận, không biết sao vừa nói tới học tập, những người này lại không tình nguyện như vậy.

Trưởng thôn nói lời thô tục vô lễ, nhưng mọi người lại cười hi hi, đều đã quen rồi.

Bình Luận (0)
Comment