Thấy trưởng thôn dốc sức thúc đẩy chuyện này như vậy, mọi người ít nhiều cũng nể mặt ông ta. Ngày đầu tiên mở lớp, vẫn có rất nhiều người.
Trai gái già trẻ dựa theo tuổi tác khác nhau chia tới các phòng học, học từ bảng chữ cái và nhận mặt chữ cơ bản nhất.
Trẻ nhỏ học nhanh nhất, những người phụ nữ kia học cũng nhanh, chỉ là lúc đọc chữ cái có hơi ngại. Cái gì mà “a” “ă” “â” có hơi ngại nói, nghe rất xấu hổ.
Cũng có phụ nữ trong thôn tiến bộ nhanh, nhưng phụ nữ cả thôn ở đây, nếu xuất sắc quá, há không phải để người ta nói.
Giáo viên dạy ở bên trên.
Người bên dưới lén lút nói chuyện, nói với Tiêu Thái Liên: “Chị xem xem quả nhiên là vợ cậu tư có bản lĩnh!” Nghe nói chuyện này là Lục Hương đề nghị với trưởng thôn.
Có thể điều động cả thôn, chuyện này không bình thường.
Tiêu Thái Liên nói: “Đương nhiên, sau này con của hai đứa chắc chắn cũng là sinh viên đại học!” Bà chém gió cũng không có bến bờ.
Bây giờ bát tự của đứa nhỏ còn chưa có, đã thổi phồng tương lai là học bá.
Bên phía đàn ông càng khó quản. May mà có trưởng thôn tọa trấn ở đó, mới chấn phục một chút. Người trong thôn là vương giả trong ruộng, quay về học đường, ai cũng biến thành đồng xanh.
Những chữ đó trông giống như hiểu, nhưng tay khó điều khiển, cầm bút còn mất sức hơn cầm cuốc.
Lúc tan lớp, họ nói: “Chữ biết tôi nhưng tôi không biết nó.”
Trưởng thôn nghe vậy, tức giận nói: “Không biết thì học, nào có ai sinh ra đã biết.”
Những người đàn ông này bình thường ở nhà đều la lối om sòm.
Là chủ gia đình, cũng ngại bị mấy đứa nhỏ vượt mặt.
Trưởng thôn lại nói: “Cứ một tháng thi một lần, người có thứ hạng từ ba trở lên đều có thưởng. Người đứng chót, cầm loa trong thôn đọc ba lần mỗi ngày.”
Lời trưởng thôn nói không khác gì sấm chớp giữa trời quang, đánh người dân thôn Đại Vũ đến mông lung. Không ngờ trưởng thôn tàn nhẫn như vậy, ai cũng khóc không ra nước mắt. Ngay cả những ông cụ có thái độ ngạo mạn trước đó, trên mặt ai cũng hết đỏ lại xanh.
Đây quả thực là bắt bí thôn dân. Đám người bọn họ đều sỉ diện. Nếu ngày nào cũng cầm loa phát thanh thành tích học tập của họ rất tệ, cả đời này coi như không cất đầu lên nổi.
Đợi khi lên lớp, thanh niên trí thức tới tiếp tục dạy họ, phát hiện trạng thái tinh thần của đám đàn ông rất tốt, còn không biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt tò mò nhìn trưởng thôn, trưởng thôn khí định thần nhàn, cực kỳ tự đắc.
Lớp xóa mù chữ đã mở.
Nhưng người trong thôn không thích học tập vẫn rất nhiều.
Ở trước mặt trưởng thôn không dám nói, những cán bộ thôn đó đều không dễ chọc, chỉ có Lục Hương trẻ tuổi.
Trước đây, chị Lý bởi vì chuyện cha mẹ Lục Hương làm chuồng heo mà không vui.
Thấy Lục Hương làm cán bộ, cắp đuôi làm người một khoảng thời gian, bây giờ lại có hơi càn rỡ rồi.
“Theo tôi, học thứ này có ích gì? Không ăn được uống được!”
“Có thời gian đó ngủ một lúc thì tốt biết mấy!” Lời của chị Lý nói đúng lòng của người khác.
Bảo mọi người dậy sớm về khuya làm việc không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần vừa lên lớp lại bắt đầu buồn ngủ, dù sao thì không phải đau cổ thì là ê mông, chỗ nào cũng khó chịu!
Người khác cũng không thích học, ngày xưa chỉ cần vụ thu kết thúc, đám phụ nữ có thể dạo chợ, đàn ông tụ tập uống rượu đánh bài, cuộc sống rất tiêu sái.
Bây giờ học từ bảng chữ cái, thật sự không có kiên nhẫn đó, càng lúng túng hơn là trẻ nhỏ học nhanh hơn họ, bảo mặt mũi của đám người lớn bọn họ để đâu?
Vốn dĩ mọi người không có lòng hiếu học mấy, bị chị Lý nói như vậy, càng cảm thấy học tập nhàm chán, lãng phí thời gian.
Dần dần, những người to gan đều bắt đầu trốn tiết.
Sau khi trưởng thôn nghe nói, tức muốn chết.
Ngày hôm sau, hung hăng phê bình những người trốn tiết đó, còn nói: “Bảo các người học rõ ràng là vì tốt cho các người, lại giống như hại các người vậy! Trong thôn vừa cho điểm công vừa trả học phí, các người còn không biết trân quý, bùn nhão không dính được tường! Tôi sẽ tra cặn kẽ chuyện này, nếu ai không học, thông báo phê bình.”
Mới đầu trưởng thôn bảo mọi người học chỉ là muốn để mọi người không có thời gian rảnh, đỡ gây sự phá phách.
Nhưng thôn Đại Vũ đã được lãnh đạo huyện chú ý. Cứ dăm ba hôm lãnh đạo huyện sẽ hỏi thăm một lần. Nghe nói họ bắt đầu mở lớp xóa mù chữ cho nông dân, cật lực ủng hộ, còn nói trưởng thôn giác ngộ cao.
Trưởng thôn được khen rất vui, khoe khoang với huyện.
Bây giờ mọi người đều không muốn học, còn không phải vả mặt ông ta sao.
Ông ta đã chém gió ra rồi.
Người dân trong thôn thấy trưởng thôn không vui, vội vàng lựa lời nói, sợ bị trưởng thôn ghi thù.
Ầm ĩ như vậy, tỉ lệ đi học đã cao hơn một chút.
Chị Lý cả ngày ở bên ngoài nói Lục Hương cái này không tốt, cái kia không tốt.
Trưởng thôn còn đặc biệt gọi chồng của chị ta tới: “Bảo cô Lý bớt bớt lại chút, đừng có gây sự mãi. Lục Hương là người tôi bổ nhiệm, nếu có gì bất mãn cứ tới tìm tôi.”
Chồng của chị Lý cũng biết vợ mình đã đắc tội người ta, vội vàng cười nói: “Con người cô ấy không có ý xấu gì, chỉ là mồm mép dở, tôi quay về nhất định sẽ nói cô ấy, ông đừng để bụng.”
Trưởng thôn hừ một tiếng: “Làm gì cũng không được, gây sự là giỏi!”
Chồng của chị Lý ở chỗ trưởng thôn cười nịnh, về nhà liền hung hăng giáo huấn chị ta một trận.
“Có phải cô ngốc không? Bây giờ Lục Hương người ta là cán bộ thôn, cô lấy gì đi lấy cứng chọi cứng với người ta?”
Sở dĩ chị Lý chống đối Lục Hương như vậy là bởi vì chồng mình khen cô vài câu, chị ta luôn cảm thấy chồng mình có hơi thèm khát Lục Hương.
Chứng đa nghi này đã rất lâu rồi, bây giờ vừa nhắc tới Lục Hương, chị ta liền bùng nổ: “Được, anh cứ bảo vệ cô ta đi!”
Ngữ khí này rất khó nghe, chồng của chị ta cũng nổi điên: “Cái gì gọi là tôi bảo vệ cô ta?” Lục Hương là cán bộ thôn, cần anh ta bảo vệ chắc.
“Con người cô làm việc cứ thích hắt nước bẩn lên người người khác.”
Chị Lý nói: “Không phải chỉ là thấy người ta xinh đẹp sao, anh có bảo vệ thế nào, người ta cũng không phải của anh. Đàn ông mà, không có tên nào ra hồn!”
Chồng của chị Lý nghe vậy liền nói: “Hình như cô bị điên rồi, thích sao thì vậy, không muốn ở đây thì cút về nhà mẹ đi.”
Chị Lý thấy chồng mình thật sự nổi giận, cũng không dám chọc, đi vào phòng bắt đầu hờn dỗi.
…
Lớp học tập này đã học được hơn một tháng, phần lớn mọi người đều không biết được bao nhiêu chữ, hơn nữa ai cũng biết tra từ điển, gặp phải chữ không biết, tra xong cũng biết đọc thế nào.
Ông cụ trong thôn gọi Lục Hương lại, ông ta muốn hỏi một chuyện: “Tôi nghe người ta nói sau này trong thôn sẽ đặt báo? Thật sao?”
Người bên ngoài đồn đãi, nhưng từ đầu tới cuối không có ai xác thực.
Lục Hương nói: “Là thật!” Đề nghị đặt báo vẫn là do cô đề ra.
Trưởng thôn cũng thích đọc báo, nhưng báo ông ta đọc đều là mua về từ sạp báo.
Về cơ bản đã quá kỳ rồi.
Trưởng thôn muốn đặt báo nhưng không biết đặt.
Thời này đặt báo vô cùng phiền phức, phải viết thư, gửi tiền tới ngân hàng.
Sau khi thành công mới sẽ phát báo mỗi kỳ cho họ.
Lục Hương nhất định phải đọc báo, bởi vì cô biết thập niên 80 biến động thất thường, mỗi giây mỗi khắc đều sẽ có chính sách mới.
Suy nghĩ này không hẹn mà cùng giống với trưởng thôn.
Trưởng thôn thích đọc báo, bây giờ có người đặt giúp, quá tốt.
Trước đây ông ta muốn đặt báo, đi nhờ nhân viên trong huyện, còn bị chế nhạo mấy câu.
Báo còn chưa về, trưởng thôn nói trước, nói mọi người muốn đọc đều có thể đọc.
Khiến thôn dân vô cùng kích động, người có máy thu thanh trong thôn không nhiều.
Muốn biết tin tức bên ngoài đều là dựa vào truyền miệng. Có thể có báo trực tiếp đọc, thế thì càng tiện. Hơn nữa đọc báo nghe giống như là người có học vấn.
Sau khi có động lực này, tính tích cực học chữ của mọi người càng cao.
Trong thôn đặt báo tuần ba mươi hai tệ một năm.
Đây là sách báo cấp tỉnh.
Muốn đặt đọc vẫn rất phiền.
Đương nhiên trong huyện cũng biết, còn chuyên môn gọi điện thoại cho ông ta hỏi, sau khi trong huyện có được câu trả lời chắc chắn, người trong huyện còn khen họ thạo nghiệp vụ.