Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 102

Báo chí cơ quan, tập san Đảng bây giờ có rất nhiều, nhưng cũng chỉ có loại này ổn.

Người trong thôn cũng không biết báo nào tốt, đều nghe theo Lục Hương. Bây giờ thấy Lục Hương biết hàng như vậy, ngay cả người trong huyện cũng khen họ biết đặt báo, họ lập tức rất vui.

Khi báo kỳ đầu tiên tới, người cả thôn đều giành xem.

Có người biết chữ, có người không biết chữ, còn phải tra từ điển.

Thanh niên trí thức dạy họ học chữ đột nhiên phát hiện đọc báo là một phương thức học tập rất tốt.

Thế là bảo mọi người mỗi ngày tìm một người đọc báo ở phòng học, đọc cỡ ba hàng.

Đọc báo ở trước mặt người dân cả thôn, việc này dọa phần lớn người.

Sợ mất mặt, nhưng có động lực này, mọi người lần lượt bắt đầu nghiêm túc học tập.

Chị Lý nhìn thấy ngay cả chồng mình cũng bắt đầu nghiêm túc học.

Lại bắt đầu không nhịn được nói lời chua ngoa trước mặt người ngoài, lần này mọi người không chiều chị ta nữa.

“Bây giờ cháu trai tôi đã có thể đọc một nửa rồi, người ta dạy không cô học còn không tốt?”

“Bản thân không cầu tiến còn kéo người khác?”

Chị Lý bị nói tới đỏ mặt.

Thím này tiếp tục nói: “Người ngoài thôn người ta muốn học, họ còn không cho, chỉ bảo làm việc nhiều lên, bây giờ coi như tôi đã hiểu, học nhiều sao lại không tốt? Lẽ nào cô muốn ở đây làm ruộng cả đời?”

Sắc mặt chị Lý lúc đỏ lúc trắng.

Sở dĩ chị ta được mọi người chào đón chính là vì phần lớn người đều đứng về phía chị ta, bây giờ ngược lại, mọi người đều công kích chị ta.

Lớp học xóa mù chữ hừng hực khí thế, nhưng bây giờ cũng không thể không gác lại.

Bởi vì sắp chia lương thực vụ thu rồi.

Mới sáng sớm, tất cả mọi người đều đợi ở bãi đập lúa. Lương thực bên này chất giống như núi, không chỉ có thô lương còn có lương thực đã sơ chế, đều là dựa theo điểm công tính.

Lục Hương ra ngoài từ sớm, vì chia lương thực vụ thu lần này, cô đã họp mấy ngày.

Đây là chuyện quan trọng nhất mỗi năm một lần trong thôn.

Không chỉ chia lương thực, còn sẽ chia tiền.

Hơn nữa giá lương thực năm nay khá cao, mọi người còn có thể được chia nhiều một chút.

Rất nhanh trưởng thôn đã tới.

Tất cả mọi người đều nhìn trưởng thôn, trong mắt đều mang theo ánh sáng.

Trưởng thôn cười ha ha: “Mọi người đã vất vả một năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này, tôi tuyên bố tất cả mọi người bắt đầu chia lương thực!”

Ông ta vừa dứt lời, tiếng hô vang trời truyền tới.

Bắt đầu từ gia đình đầu tiên, mỗi người, chia thô lương và lương thực đã sơ chế, còn có tiền.

Trưởng thôn đã tính xong từ sớm, ông ta ở bên trên đọc, người bên dưới phân. Đây là cuộc họp lớn trong thôn.

Lục Hương với Phó Cầm Huy một nhóm phát tiền cho thôn dân.

Phó Cầm Huy vốn là kế toán. Anh tính ra con số, Lục Hương trực tiếp đưa cho người ta.

Năm nay tốt hơn năm ngoái rất nhiều, năm ngoái hộ đó nhiều nhất mới kiếm được hơn hai trăm.

Năm nay bình thường đều hơn ba trăm. Hộ nhiều nhất, nhà họ mười lực lao động, năm nay được chia hơn một nghìn tệ, nhắc tới đáy lòng mọi người đều hừng hực.

Nhà họ Phó cũng được chia rồi, cũng coi như là hộ lớn, ngoài lương thực còn được chia ba trăm năm mươi tệ.

Giống như bình thường lương thực đã ăn không hết, cũng có thể mua một ít từ mọi người. Bây giờ đổi giá là hợp lý nhất.

Tiêu Thái Liên đổi ba trăm năm mươi tệ này thành lương thực.

Người khác nói: “Nhà các người có bao nhiêu khẩu đâu, đổi nhiều như thế sao?”

Tiêu Thái Liên đau xót nhưng vui vẻ: “Anh không biết đó, Lục Hương nấu ăn ngon!”

Lời này mọi người đều tin, vụ thu đó Lục Hương đã trổ tài trong thôn, mọi người ăn nhiều, trưởng thôn suýt khóc.

Tiêu Thái Liên nói như vậy, mọi người lập tức hiểu, cười nói: “Xem ra nấu ăn ngon cũng không phải chuyện tốt gì.”

Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa, nếu bảo họ đổi, họ thà nấu ăn ngon một chút, làm việc mệt như vậy, không phải chỉ vì miếng ăn sao?

Có người đổi lương thực, có người đổi tiền, khắp nơi trong thôn đều tràn ngập cảm giác tưng bừng.

Trong vòng một ngày, lương thực chất như núi đã chia bảy tám phần cho mọi người. Giống như Lục Hương và những cán bộ thôn khác, còn có một phần phúc lợi riêng, thời gian Lục Hương làm ngắn, chỉ được chia hai mươi cân dầu đậu nành.

Loại dầu này của họ là ép cấp một, là loại ngon nhất.

Ở bên ngoài muốn mua đều không mua được. Là trong thôn đặt từ xưởng gia công lương thực.

Đồ ăn dùng dầu này nấu ra vô cùng thơm.

Lục Hương lấy số dầu này về, Tiêu Thái Liên càng sảng khoái: “Sau này muốn dùng dầu này nấu gì cũng được!”

Lúc nghèo, bà đều lấy một miếng vải chấm chút dầu, quét quét chút là được, coi như có dầu rồi.

Từ sau khi Lục Hương gả vào, nấu ăn bỏ gia vị rất hào phóng, có đôi lúc Tiêu Thái Liên cũng xót.

Nhưng bây giờ sau khi mối làm ăn cổ vịt kiếm được nhiều, cũng không để bụng chút tiền đó nữa.

Tất cả mọi người đều hưng phấn, tựa như nghe thấy bên ngoài còn có người đốt pháo nổ, sau khi có tiền, mọi người đều bắt đầu không ngồi yên ở nhà được.

Niềm hưng phấn không thể diễn tả hết bằng lời, đều ra ngoài tán gẫu. Con gái nhà ai sắp kết hôn, con trai nhà ai sắp xây nhà, khắp nơi đều là buôn dưa.

Xa xa nghe thấy có tiếng chuông xe đạp truyền tới, còn gọi tên Lục Hương và Phó Cầm Huy. Hai người vội vàng ra ngoài xem, không phải ai khác, chính là Lưu Bàng.

Lưu Bàng đã mập hơn trước, còn nói: “Hôm nay tôi tới thăm các người, thuận tiện xem thử heo nuôi như thế nào.” Anh ấy bận cũng dành thời gian tới xem.

Lục Hương đã tặng há cảo cho anh ấy mấy lần, mỗi lần đều sẽ nhận được một bức thư dài, cả bức thư đều là khen ngợi há cảo, Lục Hương đọc xong cũng không nhịn được cười.

Cô dẫn anh ấy cùng tới chuồng heo, chồng heo được dọn dẹp rất sạch sẽ, tổng cộng có sáu con heo, quả thực heo đực đã béo lên.

Trông ục ịch tròn vo, Lưu Bàng phóng mắt nhìn: “Uầy, các người nuôi heo tốt thật, con nào cũng phải khoảng bảy lăm ký!”

Anh ấy quanh năm ở trại heo, mắt chính là cân.

Heo phẩm chủng này lớn nhất có thể nuôi tới hơn một tạ hai, nhìn thấy sau vụ thu sẽ bước vào mùa đông. Mùa đông nếu không chăm sóc kỹ, heo còn sẽ sụt cân.

Dựa theo tiêu chuẩn của trại heo, bảy mươi lăm ký là có thể bắt đồ mổ.

Lưu Bàng tới, thứ nhất là tới thăm bạn học, thứ hai là chuyện quan trọng nhất, bên phía trại heo của họ đã ký hợp đồng với người ta, chuyển phần lớn heo tới bên tỉnh thành, bây giờ thiếu thịt nghiêm trọng.

Trong huyện đã không cung ứng đủ.

Từ xưởng trưởng tới cấp dưới đều bắt đầu thu mua heo. Dạo này cho giá không tồi, một ký heo sống ba tệ, trước đây cao nhất cũng mới hai tệ.

Thôn khác cũng có lác đác vài người nuôi heo.

Cơ hội này hiếm có, nếu không phải trong huyện thiếu heo, cũng sẽ không cho giá cao như vậy, Lưu Bàng lập tức nhớ tới người của mình.

Nói chuyện này cho Lục Hương bọn họ nghe: “Heo này của chị có thể mổ rồi, có muốn bán không? Tuy không lớn tới lớn nhất, nhưng nếu heo lớn thêm hai lăm ký nữa, nếu giá tụt, thực ra bán đi cũng không khác mấy so với bây giờ!”

Dù sao thì cơ hội hiếm có.

Lục Hương lập tức gọi trưởng thôn, mẹ chồng và cha mẹ Lục tới nói chuyện này.

Trưởng thôn nghe xong rất vui, bình thường thịt heo bán bao nhiêu tiền chứ.

Heo sống có thể có được giá này, có thể thấy trong huyện đang cần gấp, lập tức nói: “Nếu đã có chuyện tốt này, vậy thì bán hai con trong thôn đi, tiền bán chia cho thôn!”

Vốn dĩ muốn chia thịt heo, nhưng heo sống một ký ba tệ, giá cực kỳ cao.

Bỏ lỡ lần này, không biết còn phải đợi bao lâu. Họ ăn không nổi thịt heo đắt đỏ như vậy.

Lúc ăn thịt, mỗi nhà tự bỏ tiền mua.

Hơn nữa, trong thôn ganh tỵ trại nuôi heo này đã lâu, cho dù chia thịt heo cũng có khác biệt giữa thịt ngon và lòng. Không thể đồng đều hết được, chi bằng chia tiền, có thể chặn được miệng của mọi người.

Trưởng thôn quyết định, cha mẹ của Lục Hương còn có một con heo. Lục Hương có hai con, Tiêu Thái Liên có một con.

Hai con đó của Lục Hương cũng định bán, hiếm khi có giá tốt như vậy.

Cha mẹ tới, bọn họ cũng muốn bán. Người duy nhất không chịu bán chính là Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên nói với Lục Hương: “Thực ra thịt heo cỏ như thế này là ngon nhất! Năm nay sợ là thịt sẽ tăng giá, chúng ta vẫn nên giữ lại một con đi!”

Thực ra bà thèm số tiền này, nhưng năm nay kiếm được không ít, trong nhà đang mong mỏi đợi ăn thịt, lúc này bán đi, bà có chút không nỡ.

Sáu con heo trong chuồng, bán năm con, Lưu Bàng nói: “Bây giờ giá heo khá đắt, đừng vội bắt heo con, đợi qua tết lập tức tới bắt là được!”

Ngành heo mỗi ngày một giá. Lưu Bàng thấy họ đồng ý, lanh lẹ bắt heo đi, về trại heo cân.

Hai con heo của Lục Hương bán được khoảng năm trăm.

Trong thôn cũng bán được năm trăm.

Nhà họ Lục bán được hơn hai trăm. Cha mẹ Lục Hương kích động suýt chút òa khóc, nhiều năm như vậy, trong tay chưa từng dư dả như vậy.

Lục Hương cũng có chút hưng phấn, tính cả tiền cổ vịt, lương mỗi tháng, cộng thêm tiền bán heo. Ai cũng không biết, bây giờ trong tay cô có hơn một nghìn tệ.

Bình Luận (0)
Comment