Chắc chắn lãnh đạo sẽ nhớ kỹ thôn của họ.
Bây giờ còn có rau vụ thu. Đợi qua mấy hôm nữa, dần dần hết rau, lấy những thứ này ra, họ sẽ có quyền định giá của rau trái vụ, muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.
Nhìn thấy rau củ trái vụ, cán bộ thôn đều có chút hưng phấn.
Trước đây họ đều là nhìn trời ăn cơm.
Không ngờ rau củ còn có thể trồng trái mùa!
Trước đây nghe nói trồng rau còn có thể làm giáo sư, trong lòng thôn dân không phục, cảm thấy mình cũng là một nửa chuyên gia.
Nhưng nhìn thấy các giáo sư trổ tài, hoàn toàn bội phục.
Bí thư thôn nói: “Nếu lấy ra, chắc chắn sẽ dọa người khác giật mình.” Đồ ăn được trong mùa đông rất có hạn, bình thường đều là cải trắng, củ cải trữ lại từ mùa đông.
Số rau tươi xanh non mơn mởn này tới mùa đông, không cần nói ăn, chỉ nhìn thôi cũng vui.
Trưởng thôn cười híp mắt, nói với mọi người: “Những thứ này đều là công lao của Lục Hương.”
Trưởng thôn khen cô giống như khen con gái mình.
Quả nhiên vẫn là đầu óc của người trẻ linh hoạt hơn, nếu là ông ta, tuyệt đối không thể nghĩ tới những cái này.
Cán bộ thôn khen Lục Hương không ngớt, tuy người ta trẻ nhưng kiến thức hơn hẳn bọn họ.
Nghe trưởng thôn nói như vậy, cán bộ trong thôn đều khen Lục Hương, Lục Hương vội nói: “Không dám không dám!” Còn rách khách sáo, không giống người trẻ khác, được khen một cái đã vểnh đuôi.
Thấy cô trầm ổn phóng khoáng như vậy, lại khiến mọi người rất thích.
Bí thư thôn nói với trưởng thôn: “Những thứ này có thể nói với người trong thôn không?” Họ không biết cái gì nên giữ bí mật, cái gì không nên giữ bí mật. Có đôi lúc khó tránh sẽ lỡ lời.
Trưởng thôn vô cùng phóng khoáng, nói: “Thích nói thì nói.” Dù sao thì qua một khoảng thời gian nữa, cũng phải cầm đi bán, tới lúc đó không giấu được.
Các cán bộ thôn gật đầu lia lịa.
Hận không thể xông ra ngay bây giờ, phô ra thành quả trong thôn của họ cho mọi người thấy.
Trưởng thôn cũng vậy, lập tức muốn tới chỗ lão đối thủ – trưởng thôn Bạch khoe khoang. Không phải họ có máy kéo sao, thế thì sao nào? Mùa đông vẫn không ăn được rau củ tươi đó thôi.
Các cán bộ thôn tham quan xong, lòng ai cũng nhóm lên một mồi lửa nhiệt tình.
Sau khi họ giải tán, trưởng thôn giữ Lục Hương ở lại thêm một lúc, bàn bạc chuyện bán như thế nào.
Phó Cầm Huy ở cung tiêu xã, hi vọng hai vợ chồng họ có thể nói với cung tiêu xã một tiếng, tới lúc đó có thể mang tới bán.
Lục Hương nói: “Được, đợi Cầm Huy về, cháu nói với anh ấy.”
Trưởng thôn càng cảm thấy đề bạt Lục Hương làm cán bộ là đúng! Gặp phải chuyện, người ta thật sự có thể giải quyết cái một.
Cán bộ thôn khác rời đi.
Lý Đại Nguyên ở một bên nhìn Lục Hương. Cũng không biết đơn tố cáo mấy hôm trước có hữu dụng không. Anh ta là anh trai của chị Lý.
Chị Lý bất hòa với Lục Hương, người trong thôn đều biết.
Mấy hôm trước, sau khi chị ta bị Tiêu Thái Liên chửi cho mấy câu mới thành thật hơn, bây giờ liên tục tác oai tác quái ở nhà. Chồng của chị ta không chiều chị ta, hai người mâu thuẫn, ngày nào cũng cãi nhau. Chính vì chuyện của chị ta, kéo theo người nhà ở trong thôn cũng không cất nổi đầu.
Bây giờ Lục Hương như mặt trời ban trưa, không chỉ được trưởng thôn xem trọng, cán bộ thôn khác nhắc tới cô cũng khen lấy khen để, chống đối với cô, có thể có kết cục tốt sao?
Nếu nói ra, chị Lý bất hòa với Lục Hương là bởi vì đố kỵ nhất thời, nhưng quậy tới sau đó, thấy tất cả mọi người đều giúp cô, cơn giận của chị ta càng quá đà, ghi hận Lục Hương.
Lần trước chị ta về nhà mẹ đẻ còn nói với Lý Đại Nguyên, Lý Đại Nguyên là anh trai chị ta, vừa nghe nói em gái mình chịu ấm ức, đâu thể để yên? Bèn muốn tìm Lục Hương tính sổ.
Thấy Lục Hương ngày nào cũng rời thôn rất sớm, đã đi theo mấy ngày. Kết quả phát hiện Lục Hương thế mà lại bán thịt đầu heo ở xưởng gang thép, cung không đáp ứng cầu, bán một phần rất đắt.
Sau đó đi tìm em gái, nói với chị ta chuyện này.
Chị Lý nghe xong nói: “Chẳng trách họ có thể mua nhà lớn, hóa ra là lén lút kinh doanh ở bên ngoài!”
Lần này coi như có thể túm được thóp của Lục Hương rồi. Cô thân là cán bộ, xin nghỉ làm việc riêng, nếu nói chuyện này ra, chắc chắn có ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.
Lý Đại Nguyên lại nói: “Có thể có ảnh hưởng gì, bây giờ trưởng thôn thiên vị cô ta!”
Chị Lý nói: “Anh, vậy chúng ta phải làm sao? Chính vì cô ta, chồng em mới đòi ly hôn với em, thực sự không nuốt trôi cục tức này!” Nói xong lại rơi nước mắt.
Lý Đại Nguyên nói: “Anh đi xử lý!”
Chị Lý ngấn lệ nói: “Vẫn là anh trai thương em!”
Đốt lên d.ục vọ.ng bảo vệ mãnh liệt của Lý Đại Nguyên.
Lúc này Lục Hương còn chưa biết gì.
Lý Đại Nguyên biết trưởng thôn tốt với Lục Hương, chi bằng quậy to một chút. Anh ta đã suy nghĩ mấy ngày, hôm trước đến trạm điện thoại công cộng ở thôn cách vách gọi điện thoại tố cáo Lục Hương thân là cán bộ thôn lại làm kinh doanh.
Thời này tố cáo rất hữu dụng.
Anh ta vừa tố cáo, trong huyện đã cảnh giác, sau đó đến xưởng gang thép phỏng vấn điều tra.
Cán bộ thôn cũng là cán bộ, không thể làm ra chuyện vi pháp loạn kỷ.
Lúc này, trưởng thôn đang nói chuyện đưa rau củ trái vụ vào cung tiêu xã, Lục Hương còn nói đóng gói rau củ trái vụ này nọ.
Ngay lúc này, trưởng thôn nhận được điện thoại, nói có người tố cáo Lục Hương. Tổ điều tra đã xuất phát, bảo họ làm lãnh đạo thôn, phải phối hợp.
Trưởng thôn cúp điện thoại, hỏi Lục Hương.
Trong lòng ông ta biết Lục Hương đã đắc tội người khác.
Ra ngoài buôn bán, xưa giờ trong thôn luôn mắt nhắm mắt mở.
Chỉ cần không ảnh hưởng việc đồng áng đều được, nhưng bây giờ có người cố tình điểm danh chỉ họ, còn kể chi tiết chuyện Lục Hương buôn bán. Trưởng thôn nói: “Người tố cáo chắc chắn là người trong thôn chúng ta.”
Còn nói tới chuyện căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, bán nhà cũ xung công quỹ là chuyện được cho phép. Bây giờ có người nhắc lại chuyện cũ, ngược lại giống như lãnh đạo cho Lục Hương đi cửa sau vậy.
Trưởng thôn tức chết, ông ta làm việc quang minh lỗi lạc, bị người ta hiểu lầm oan uổng như vậy, đâu thể nhịn được.
Lập tức bắt đầu đi hỏi từng nhà, muốn tìm ra người tố cáo này.
Trong thôn không có bí mật, rất nhanh Lý Đại Nguyên đã nổi ra mặt nước. Chỉ có một mình anh ta là lén la lén lút chạy vào trong huyện dạo gần đây.
Lý Đại Nguyên là anh trai của chị Lý. Cũng coi như có chút xung đột với Lục Hương, nhưng trưởng thôn vẫn luôn không để tâm. Lòng đố kỵ của phụ nữ cũng đáng bị người ta báo thù trực diện.
Trưởng thôn lập tức gọi Lý Đại Nguyên: “Có phải là cậu tố cáo không?”
Lý Đại Nguyên nói: “Là tôi, tôi làm ra được thì không sợ bị người khác nói.”
Trưởng thôn vô cùng tức giận: “Cậu còn có lý? Trong thôn bán nhà, bán đã mấy ngày rồi, là Lục Hương giao tiền đầu tiên, có gì không đúng!”
Ghét người ta có, chế nhạo người ta không.
Loại người này đáng hận nhất.
Trưởng thôn nói: “Nếu cậu có ý kiến gì, nên nói với thôn, chứ không phải đi tố cáo khắp nơi!”
Lý Đại Nguyên gân cổ nói: “Mọi người đều ăn cơm tập thể, nếu cô ta đã có mối làm ăn kiếm tiền, vì sao không nói với thôn? Tôi đề nghị phải xung công quỹ tiền Lục Hương kiếm được.”
Trưởng thôn nghe xong, tức cười: “Bình thường cậu không cố gắng, chỉ muốn dòm ngó tiền của người khác!”
Ông ta đang phê bình ở đây, rất nhanh có xe ô tô tới.
Xe ô tô là thứ rất hiếm thấy, rất nhanh đã thu hút lòng tò mò của người trong thôn, đều tới đây xem.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đều hỏi thăm lẫn nhau.
Người trong tổ điều tra nói: “Lục Hương, có người tố cáo cô ở bên ngoài tham ô đồ của công để kiếm tiền, đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, cô thừa nhận không?”
Người dân có mặt ở đây nghe xong, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tội danh này không nhỏ.
Lục Hương nheo mắt, nói: “Tôi chỉ là giúp đỡ bạn bè!”
Chuyện này cô tuyệt đối không thừa nhận, con số không nhỏ, một khi thừa nhận, không chỉ đơn giản là bị tịch thu tiền. Nói không chừng còn sẽ định thành tội phạm, bị bắt nhốt mấy ngày.
Người của tổ điều tra nói chuyện với Lục Hương, xung quanh có không ít người vây xem.