Chị Lý nhìn thấy liền hưng phấn, lập tức không chê chuyện lớn, nói: “Thân là cán bộ, thế mà còn làm việc riêng!”
Trưởng thôn không hi vọng vạch áo cho người ta xem lưng, vừa thấy chị Lý ăn cây táo rào cây sung ở đó nói bậy, phá hỏng hình tượng của thôn. Ông ta có hơi tức giận:
“Sao Lục Hương lại không nghĩ cho thôn? Cái lều rau đó không phải chính là của mọi người sao? Còn có chuyện nuôi heo, các người được chia tiền nhiều, trong lòng mình không rõ sao?”
Rõ ràng người ta đã vì thôn làm nhiều như vậy, còn có người không biết đủ.
Cán bộ thôn khác chỉ làm chuyện được phân, chuyện ngoài luồng đều không quản, chỉ sợ làm nhiều sai nhiều. Bây giờ có một người nguyện ý giúp mọi người làm giàu, vì sao phải tổn thương người ta.
Hơn nữa Lục Hương là cầu nối giữa thôn với huyện.
Lãnh đạo huyện xem trọng Lục Hương, đợt trước xưởng trưởng xưởng phân bón còn đặc biệt gọi điện thoại muốn điều Lục Hương tới, tới đó sẽ trực tiếp có hộ khẩu huyện. Lục Hương đều không đồng ý, sao làm việc còn bị xoi mói chứ?
Chị Lý không thích Lục Hương, nhưng cũng không dám công khai đối chọi với trưởng thôn, đồng chí của tổ điều tra nói: “Không sao, chúng tôi đã tìm hiểu một chút rồi, chuyện này hoàn toàn khác với những gì các người biết!”
Họ đã đặc biệt tới chỗ Lưu Bàng tìm hiểu tình hình.
Chỉ là dùng một số đầu thừa đuôi thẹo, sau đó chế biến, làm thành đồ ăn mà mọi người thích. Phản hồi khá tốt, Lưu Bàng nói chuyện này là do anh ấy dẫn đầu, Lục Hương là tới phụ.
Hợp tác và thuê mướn là hai chuyện.
Sau vụ thu, ra ngoài làm chút việc là bình thường.
Những thợ mộc, thợ nề có tay nghề trong thôn ra ngoài làm chút việc kiếm tiền, xưa giờ trong thôn không quản.
Những người khác nghe tổ điều tra nói như vậy, ánh mắt nhìn Lý Đại Nguyên và chị dâu Lý có hơi quái dị.
Họ không làm việc còn muốn chia tiền công của người khác, sao lại vô liêm sỉ vậy.
Sau khi Tiêu Thái Liên nghe nói, lập tức lao tới, nói: “Sát Thiên Đao nào còn tố cáo Lục Hương nhà chúng tôi, bản thân không làm việc, ngày ngày rình người khác, phi! Thấp hèn!”
“Lục Hương kiếm tiền đều cho tôi tiêu, có chuyện gì tìm tôi đây!” Người khác nào dám dây vào bà, nếu bà làm dữ lên, cả trưởng thôn cũng sợ bà ba phần.
Người của tổ điều tra sau khi điều tra làm rõ, liền rời đi.
Những người khác còn đỡ, Lý Đại Nguyên bị trưởng thôn điểm danh nghiêm túc phê bình: “Trong thôn không dung túng nổi cậu, cậu lợi hại như vậy thì đừng ở trong thôn nữa.” Sau đó bảo anh ta tự tìm nơi tiếp nhận anh ta, trong thôn vứt bỏ anh ta rồi.
Đây là chuyện lớn.
Đối với người dân bình thường mà nói, hộ khẩu rất quan trọng.
Sau khi cha anh ta nghe tin, tát anh ta hai bạt tai tại chỗ, còn bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi.
Rất nhanh tiếng khóc vang trời, rất nhanh vợ của Lý Đại Nguyên cũng tới, đánh chửi cô út là kẻ phá nhà. Sau đó nói chuyện chị Lý cả ngày tới bên cạnh anh trai khóc lóc kể lể ra: “Chồng tôi cũng là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí, xin trưởng thôn cho anh ấy thêm một cơ hội.”
Cha của chị Lý mắng chị ta tại chỗ: “Nếu mày còn giựt giây anh mày làm sai nữa, sau này đừng về nhà, chết ở bên ngoài tao cũng mặc kệ, đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
Chị Lý nghe xong ngây dại tại chỗ.
Người khác cũng đều thì thầm với nhau, người này bình thường trông cũng rất tốt, sao lại xấu xa như thế.
Đều không dám tiếp xúc với chị ta nữa, sợ nói câu nào đắc tội chị ta, không phải có câu thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân sao.
Chị Lý không biết, bởi vì xảy ra chuyện này, người trong thôn đã hoàn toàn cách ly chị ta.
Trưởng thôn cũng chỉ hù dọa Lý Đại Nguyên, không thể vì chuyện này mà thật sự làm gắt, nói: “Phải cho cậu chút bài học, như thế này đi, công việc thu phân năm sau chủ yếu giao cho cậu.”
Trong thôn đang ủ phân, mỗi năm đầu phải thu thập phân trong các hố lại với nhau, công việc không mệt, chỉ là có hơi bẩn.
Trong thôn không có ai thích làm, đều là những người phạm lỗi đó làm. Năm nay sẽ tới phiên anh ta.
Lục hương thấy trưởng thôn xử lý vô cùng tới nơi tới chốn, cũng không nói gì nữa. Lúc này tiếng máy kéo cạch cạch cạch của Bạch Gia Thôn từ xa tới gần truyền tới, vô cùng thu hút lực chú ý.
Trưởng thôn của Bạch Gia Thôn lái máy kéo vào thôn, tìm chỗ dừng lại, sau đó nói: “Tôi đã nghe nói rồi.”
Thịt đầu heo ngon bên xưởng gang thép trong huyện thế mà lại do Lục Hương làm.
Hôm nay đặc biệt tới một chuyến.
Trưởng thôn Bạch ngang nghiên khen Lục Hương, nói cô thông minh ưu tú, nếu không phải cô đã kết hôn, hận không thể giới thiệu con trai mình cho cô.
Trưởng thôn hồ nghi nhìn, biết trưởng thôn Bạch không có chuyện sẽ không tới đây, nói: “Có việc gì cứ nói!”
Trưởng thôn Bạch nói: “Cái gì cũng không giấu được anh.”
Cuối cùng cự nự nói ra.
Hóa ra thôn họ triển khai hợp tác với xưởng đậu phụ, xưởng đậu phụ gửi đậu phụ cho thôn họ. Người trong thôn họ tổ chức đi bán, kiếm thêm chút tiền. Đang phù hợp lời hiệu triệu tích cực phát triển, tự tìm kiếm đường làm giàu trong huyện.
Chỉ là giá đậu phụ rẻ, vất vả một ngày không kiếm được bao nhiêu, nghe nói Lục Hương có tay nghề, thịt kho cô làm khiến cả xưởng gang thép đều điêu đứng, tay nghề này khiến ông ta thèm thuồng.
Đặc biệt chiêu hiền đãi sĩ, tới xin Lục Hương hỗ trợ.
Lục Hương nói: “Làm đồ ăn vặt đậu phụ cũng không khó!”
Trưởng thôn Bạch nói: “Hay là tới chôn chúng tôi một chuyến, đồ đều có sẵn, cô chỉ điểm một chút!” Lục Hương gật đầu.
Trưởng thôn Bạch vui sướng như điên, nói với trưởng thôn Vương: “Tôi mượn người này nhé.”
Lục Hương đồng ý với ông ta cũng là muốn nhận được thêm danh vọng ở nhiều phương diện.
Chuyện tố cáo vừa nãy, tuy không tạo nên hậu quả gì nhưng cũng khiến cô vô cùng cảnh giác.
Làm người đừng nên quá nổi bật, cuộc sống của Lục Hương ngày càng tốt đẹp sẽ ngày càng nguy hiểm. Nhân bây giờ kết thân với một số đồng minh, sau này sẽ có chỗ dùng.
Đồng minh hợp tác về mảng kinh tế là đáng tin nhất.
Họ nói chuyện không kiêng kỵ người ngoài.
Người dân thôn Đại Vũ nghe nói Lục Hương muốn giúp Bạch Gia Thôn đưa ra chủ ý kiếm tiền, vội vàng có người nháy mắt với trưởng thôn.
Không muốn để Lục Hương giúp Bạch Gia Thôn, nếu có chủ ý tốt này, vì sao không để ở thôn mình.
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi không có mặt mũi, con bé giúp thôn như vậy, người trong thôn còn có người giở trò với nó!”
Ông ta nói vậy, tất cả mọi người đều trừng Lý Đại Nguyên và chị Lý.
Hai người này không dám nói thêm gì.
Trưởng thôn Vương nói: “Chúng ta cũng phải đi theo xem thử!”
Ông ta dứt lời, tận mấy người giơ tay muốn đi theo, một mặt tới xem thử Lục Hương làm gì, họ rất tò mò. Một mặt khác cũng có thể ngồi xe kéo một lần, rất uy phong.
Trưởng thôn Bạch đồng ý.
Rất nhanh chở mười người của thôn Đại Vũ xuất phát, Lục Hương là người quan trọng nhất, ngồi ở phía trước.
Tới Bạch Gia Thôn.
Lục Hương lấy gia vị đơn giản, sau đó cắt đậu phụ thành khối, chiên lên. Lại bắt đầu điều chế nước tương, nói làm xong chắc chắn có người mua.
Trưởng thôn Bạch nhìn như hiểu như không, nói: “Ồ ồ ồ, đậu phụ chiên!”
Lục Hương sửa lời ông ta: “Là đậu phụ thối!”
Người ở đây đều chưa từng ăn qua đậu phụ thối chiên dầu, đợi Lục Hương bỏ nước tương của đậu nhự thối và miếng đậu đã nát vụn vào trong gia vị, soạt….cực kỳ thối.
Trưởng thôn Bạch ngơ ngác, đây chính là cao nhân mà ông ta mời tới, sau đó nhìn trưởng thôn Vương, trưởng thôn Vương và thôn dân thôn Đại Vũ cũng ngốc người, mùi vị thực sự quá nồng, giống như nhà vệ sinh nổ vậy.
Người xung quanh đều nhìn trưởng thôn Bạch, giống như không dám tin, đây chính là thứ mà trưởng thôn Bạch đặc biệt mời người làm ra? Mùi hương thực sự quá khủng bố!
Trưởng thôn Bạch ho khan một tiếng, ngại mặt mũi của thôn dân, ngại khiến Lục Hương không có đường xuống, cứng da đầu nói: “Đây là đậu phụ thối, vô cùng ngon.”
Nói xong, bản thân ông ta cũng đỏ mặt, ngay cả ông ta cũng có hơi không tin lời mình nói. Chủ yếu là ngửi mùi, lại nhìn thứ đó, có chút buồn nôn.
Sau khi nói xong, trưởng thôn Bạch nói: “Có ai muốn thử không?” Bản thân ông ta chưa hạ quyết tâm được.
Xúi giục người khác tới thử.
Các thôn dân đưa mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy hương vị này quá đáng sợ.
Trưởng thôn Bạch thấy người trong thôn lề mề không dám lên.