Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 117

Ông ta sốt ruột vô cùng, nói: “Vừa chiên dầu vừa bỏ các loại gia vị, đồ do những thứ này làm ra, sao có thể không ngon.” Nói xong tiện tay gọi một người: “Thạch Đầu, cậu tới nếm thử!”

Người đàn ông Thạch Đầu này bình thường khá thành thật, là cấp dưới của trưởng thôn.

Vừa thấy trưởng thôn lên tiếng gọi tên, cho dù Thạch Đầu không cam tâm cách mấy cũng chỉ có thể cứng da đầu đi tới.

Cầm đũa gắp một miếng đậu phụ thối lên, biểu cảm và thần thái đó trông giống như anh dũng vì nghĩa, gương mặt chính khí lẫm liệt!

Sau đó nhanh chóng cắn một miếng. Do anh ta cắn quá nhanh, nước bên trong còn làm bỏng đầu lưỡi của anh ta.

Khiến anh ta nhăn nhó mặt mày, thôn dân vây xem thấy vậy, ngũ quan cũng vặn vẹo thay anh ta.

Người đang yên đang lành, ăn thứ này làm gì, quá giày xéo người rồi.

Lại nhìn, bỗng nhiên thấy Thạch Đầu híp mắt lại, bỏ đồ vào trong miệng, khó tin nhai. Đậu phụ thối lại ăn rất ngon.

Bản thân đậu đã rất giàu dầu, sau khi được chiên khô, càng nhai càng thơm. Nước được điều chế thơm mặn, loại mùi thối mê người đó ở trong miệng có rất nhiều tầng bậc phong phú, chưa từng ăn qua, lại vượt ngoài dự liệu của anh ta.

Thạch Đầu ăn xong, ngoài miếng đầu tiên ăn có chút gấp gáp, mấy miếng còn lại nhai kỹ nuốt chậm. Tất cả mọi người đều nhìn mặt anh ta.

Còn có trẻ con chạy khắp nơi trong Bạch Gia Thôn tuyên truyền: “Mau xem, chú Thạch Đầu ăn cứt rồi!” Cậu bé hô như vậy, người trong nửa thôn đều ra.

Tất cả mọi người đi ra, sắc mặt đều khó coi, xa xa đã ngửi thấy mùi.

Bình thường trong thôn cũng có người bán đậu phụ đậu nhự thối. Nhưng mùi vị quá sặc, người thích ăn cũng ngại ăn. Thời gian dài không ai ăn nữa.

Dần dần đã quên mất, ai ngờ hôm nay có đậu phụ thối chiên giòn, còn thối gấp mười lần so với đậu nhự thối.

Bọn họ đều tới xem, trưởng thôn Bạch và trưởng thôn Vương ở một bên nhìn chằm chằm Thạch Đầu: “Như thế nào, ngon không?”

Bọn họ thực sự vô cùng tò mò, lúc Thạch Đầu ăn miếng đầu tiên, dáng vẻ anh dũng vì nghĩa đó mọi người đều nhìn thấy, nhưng ăn miếng thứ hai, trên mặt anh ta lại có vài phần kỳ lạ.

Tới miếng thứ ba, biểu cảm đó có thể gọi là hưởng thụ.

Thạch Đầu nói: “Thứ này ngon, ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa!” Đặc biệt là rất no nước.

Lục Hương nói: “Ngon là đúng rồi!” Sau đó lại chiên thêm một phần.

Lần này người muốn thử nhiều hơn, có người dẫn đầu, họ cũng dám ăn.

Nghe Thạch Đầu nói như vậy cũng có chút tò mò, không biết rốt cuộc là mùi vị gì.

Sau đó ai cũng vô cùng tích cực: “Trưởng thôn, tôi…tôi tôi thử!”

Lần đầu tiên trưởng thôn cho họ xung phong, họ đều lùi lại, sợ bị gọi tên. Lần này rất khác, trưởng thôn nào có thể không biết tâm tư nhỏ của họ.

Ông ta nói: “Tôi nếm cho!” Trong lòng ông ta cũng đã sớm tò mò rồi, sau đó còn đưa cho trưởng thôn Vương một đôi đũa, nói: “Anh cũng nếm thử!”

Trưởng thôn Vương ho khan một tiếng nói: “Được.”

Sau đó bưng bát cơm tới, hai người mỗi người gắp một miếng chấm nước, ăn vào miệng, quả nhiên không hắc ám giống như trong tưởng tượng của mọi người.

Ăn vào thế mà lại rất ngon, nhai ra thơm mặn, còn mang theo chút cay cay, vị cay này rất sảng khoái.

Hơn nữa nước trong đậu phụ thối cũng tăng vị không ít cho đậu phụ thối chiên giòn này.

Hai trưởng thôn ăn một miếng chưa đã ghiền, gắp thêm mấy miếng nữa.

Thấy xung quanh nhiều người như vậy nhìn họ bằng cặp mắt sáng quắc. Hai người chia cho thôn dân của mình. Một bát nhỏ này đều được chia hết, người được chia đều nói: “Không ngờ thứ này ngon như vậy, thật sự không nhìn ra!” Ngửi thì thối, ăn vào lại ngon vô đối.

Trưởng thôn Bạch nói với Lục Hương: “Thứ này bán bao nhiêu tiền thì hợp lý?” Bọn họ có đậu phụ, nếu thật sự có thể kinh doanh thứ này thì tốt.

Lục Hương nói: “Đương nhiên có thể bán năm hào một phần! Một phần mười khối đậu phụ!” Vừa nãy khi chiên giòn, mọi người đã nhìn thấy, một miếng đậu phụ có thể chia thành hai mươi khối đậu phụ chiên nhỏ.

Tương đương với một miếng đậu phụ có thể bán được một tệ, đây đúng là vượt ngoài dự liệu của họ rất lớn, bình thường đậu phụ cũng chỉ hai hào một miếng.

Gặp phải lúc đậu tăng giá, bán được ba hào đã coi là giá trên trời rồi. Sau khi chiên dầu thế mà lại có thể bán được nhiều tiền như vậy!

Đều có hơi cảm thấy chuyện này không thiết thực.

Trưởng thôn Vương thấy người của Bạch Gia Thôn nghi ngờ Lục Hương, còn nói cô trẻ, không biết kiếm tiền khó khăn, mới tí tuổi mà mở miệng ra đã đòi năm hào…

Ông ta thấy Lục Hương bị nói, có hơi bất mãn, vội vàng tạo thế cho cô: “Đồ trước đây Lục Hương làm đã nổi tiếng trong thôn Đại Vũ, ngay cả người của xưởng gang thép cũng thích đồ con bé làm!”

Người ta là người từng trải sự đời nhiều, nếu cô đã định giá, vậy chắc chắn là có lý của mình.

Trưởng thôn Bạch gật đầu, rất tán đồng suy nghĩ của trưởng thôn Vương, sau đó nói những người chê đắt: “Đậu phụ thối chiên giòn không chỉ là đậu phụ, còn có một chảo dầu và nhiều gia vị như vậy nữa!”

Tính trong tính ngoài đã tốn bao nhiêu tiền chứ.

Ông ta rất thích Lục Hương, tuy còn trẻ nhưng có năng lực và gan dạ. Trước đây từng gặp mấy lần, cảm giác Lục Hương mang tới cho ông ta khác với tất cả mọi người.

Thấy Lục Hương đã hỗ trợ mình, sau đó mời cô sang một bên, nói nhỏ: “Nếu làm cái này, chia tiền với cô thế nào?”

Lục Hương nói: “Cháu đưa phương pháp cho chú, chỉ bán năm trăm tệ! Bây giờ có thể dùng đậu nhự thối điều chế sốt, sau này muốn làm ngon hơn, còn phải tự lên men đậu phụ thối, phương pháp lên men cũng giao cho chú!”

Loại đồ ăn vặt như thế này, cô biết rất nhiều kiểu, năm trăm tệ, cô có thể kiếm chút tiền, người khác cũng không tới mức xót tiền, còn có thể đổi giao tình.

Bạch Gia Thôn còn là thôn khá giàu có, trưởng thôn Bạch nói: “Được!”

Lục Hương đề ra chủ ý cho ông ta: “Sau vụ thu, mọi người đều có tiền, chi bằng bán ở cổng thôn, như vậy người có hứng thú đều có thể tới ăn!”

Người ở huyện thành ít người nhàn rỗi, hầu hết đều phải vào xưởng làm việc, cho dù thích ăn mấy, cũng ngại ăn. Ăn xong dính mùi đầy người, sẽ bị khiển trách. Đậu phụ thối thật sự bán được ở trong thôn.

Đồ chiên, người trong thôn thích mua nhất.

Trưởng thôn Bạch gật đầu: “Vẫn là đầu óc của người trẻ các cô linh hoạt, cứ làm như vậy!”

Xung quanh Bạch Gia Thôn có mấy thôn, nếu họ bày sạp, thôn dân ở các thôn xung quanh đó đều có thể nhìn thấy.

Ông ta vui vẻ nói với trưởng thôn Vương: “Ông đúng là có một trợ thủ tốt, người trong thôn chúng tôi không có ai giống Lục Hương!”

Trưởng thôn Vương dẫn Lục Hương bọn họ về.

Những người đã ăn đậu phụ thối đó nhìn Lục Hương, ánh mắt mang theo sùng bái. Không ngờ đậu phụ còn thật sự để cô làm ra ngô ra khoai.

Cho dù người trong thôn nghĩ nát óc cũng không biết, đậu phụ còn có thể làm như vậy, thối như thế, còn có thể thơm như thế!

Cuối cùng họ cũng mở mang tầm mắt, những người này theo trưởng thôn Vương về tới thôn Đại Vũ, lập tức kể với người trong thôn việc làm vĩ đại của Lục Hương.

“Lục Hương lợi hại lắm, ra ngoài một chuyến kiếm được năm trăm tệ!”

Sự kí.ch th.ích của năm trăm tệ này thành công khiến tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, hay lắm, cả nhà cày sâu cuốc bẩm nửa năm trời mới kiếm được một nghìn.

Một mình cô ra ngoài một chuyến đã có thể kiếm được năm trăm, đúng là ghê gớm. Nhà họ Phó này thật sự đã cưới được một nàng dâu giỏi. Phóng mắt cả thôn, không có ai có năng lực như vậy.

Bọn họ còn nói chuyện Lục Hương làm đậu phụ thối cho mọi người nghe.

“Tôi thật sự không ngờ cái thứ đó thối như thế, lại rất ngon, năm hào mười cục, tôi cũng muốn mua.”

“Sau khi đậu phụ chiên lên lại chấm sốt, ây dô, đỉnh.”

Người bên cạnh chỉ nghe anh ta nói đã nuốt nước miếng: “Thật sự ngon như thế?”

Người từng tới Bạch Gia Thôn vỗ ngực nói: “Đương nhiên! Đợi ngày mai dẫn anh đi nếm thử, tới lúc đó chia cho anh hai cục.”

Bây giờ anh ta đã bắt đầu thèm rồi.

Người trong thôn vừa nghe nói năm hào mười cục đậu phụ chiên, vẫn có người chê đắt.

Nhưng vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức sỉ diện nói: “Không cần anh mời tôi, tôi tự mua ăn!” Hẹn nhau ngày mai nếu Bạch Gia Thôn thật sự mở sạp, cùng nhau tới hóng náo nhiệt.

Dù sao thì bây giờ cũng kết thúc vụ thu, trong túi có tiền, tiêu một chút cũng không có gì.

Bình Luận (0)
Comment