Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 123

Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều là vấn đề nhỏ.

Lúc này, bác gái Lục cũng lên tiếng: “Lục Hương, lúc cô mua mới tốn một nghìn tệ, tốt xấu cũng là chị em, cô không biết ngại mà bán giá gấp đôi sao. Một nghìn tệ, bán cho chúng tôi cho rồi.”

Bà ta có đứa con rể giàu có như vậy, lưng cũng thẳng tắp.

Lục Hương là cán bộ trong thôn, trước đây bà ta không dám nói chuyện như vậy. Bây giờ thấy con gái phong quang, tính nết của bà ta lại đổi rồi.

Lục Hương nói: “Tôi không thiếu tiền, không bán.” Một câu nói chặn đứng họng bà ta.

Người không thiếu tiền trong thôn có lẽ cũng chỉ có Lục Hương, một phương pháp làm đậu hủ thối của cô đã bán được năm trăm tệ, tiền này vào hết vào túi của cô.

Sau khi Lục Hương từ chối, sắc mặt hai mẹ con bọn họ đều có chút khó coi.

Người trong thôn đều đang xem náo nhiệt, ai không biết hai người vì chuyện thế gả kia mà trở mặt.

Bây giờ Lục Hương thuận thế phất lên, vốn tưởng Lục Chiêu Đệ thua rồi, không ngờ cô ta tìm được một người chồng giàu có, mọi người trong thôn đều cho rằng nữ cán bộ tốt, nhưng không tốt bằng gả cho mối ngon.

Như vậy, thật sự không phân biệt được ai thắng ai thua.

Lục Chiêu Đệ cười khan một tiếng, giống như khiêu khích, khoác tay chồng mình, yểu điệu nói một câu: “Lão công ~!”

Một tiếng này khiến hơn phân nửa người trong thôn nổi hết da gà.

Người trong thôn bình thường đều không dính người như vậy.

Bình thường giới thiệu đều gọi “anh nhà” gì đó, lão công gì đó, nghe giống như lão công công. Nào có ai gọi chồng mình như vậy.

Ai biết người đàn ông xấu đó cũng rất hưởng thụ, khiến sắc mặt bác gái Lục tái xanh, sượng trân nói: “Cách gọi mỗi vùng khác nhau mà!” Để che đậy đi sự thất thái của con gái.

Họ đang nói chuyện, hai đứa con gái từ trên xe đi xuống: “Mẹ kế, tối nay chúng ta ở đâu?”

Hai đứa con này trông đã bảy tám tuổi, chính là độ tuổi chó cũng chê.

Vừa nãy để chúng ở trên xe đợi lâu như thế, đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

Lúc này không nghe lời dặn mà tự mình xuống xe.

Sắc mặt bác gái Lục lập tức thay đổi, mới vẻ vang được một lúc liền cho bà ta đả kích nặng nề như vậy: “Đây là con cái nhà ai?”

Ai biết con rể xấu của bà ta trực tiếp nói: “Đây là con của con, nào, gọi bà ngoại!”

Nghe vậy, bác gái chóng mặt, con gái mình là mỹ nhân trong thôn, tìm một người chồng già xấu xí như vậy cũng đã đành, sao còn làm mẹ kế cho người khác?

Hai đứa nhỏ này, đại khái là bất mãn, trực tiếp nói: “Bà ta không phải bà ngoại con, bà ngoại con tốt hơn bà ta nhiều! Nhìn nông thôn tàn tậ này của các người, vừa nghèo vừa lạc hậu!”

Trẻ nhỏ ăn nói thiếu suy nghĩ, nhưng lời nói ra lại khiến người trong thôn khó chịu.

Thôn Đại Vũ ngày càng phát triển, bị hai đứa nhỏ chê cười, trong lòng có hơi không thoải mái. Dĩ nhiên họ sẽ không tính sổ với trẻ con, nhưng lại chụp những lời này lên người Lục Chiêu Đệ và Lưu Đại Quốc.

Lưu Đại Quốc thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, nói: “Không được nói bậy, ngày càng không có quy tắc.”

Anh ta quát như vậy, lúc này đám trẻ mới không tình nguyện thu liễm lại một chút.

Gò má Lục Chiêu Đệ hơi nóng, là đang tức giận.

Khó khăn lắm mới tạo ra bầu không khí được người ta ngưỡng mộ, hai đứa nhỏ đáng ghét này lại đi lên phá hỏng chuyện của cô ta.

Hai đứa này là hỗn thế ma vương. Lục Chiêu Đệ sợ chúng nói gì khó nghe khác, cũng không màng khoe khoang nữa, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng con lái xe mấy tiếng cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước rồi nói!”

Họ đi về phía nhà tổ nhà họ Lục.

Mấy người vây xem vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đặc biệt là câu nói của hai đứa trẻ vừa nãy khiến họ chấn động không nhẹ.

Đang yên đang lành đi làm mẹ kế cho người ta, nhìn dáng vẻ của hai đứa trẻ này cũng không phải rất tôn trọng cô ta. Làm mẹ kế kiểu này khó khăn biết mấy: “Cũng không biết cô ta có mục đích gì!”

Lời nói vừa dứt, một người khác lập tức trả lời: “Còn có thể có mục đích gì, tiền đó!”

Người thời này đều sùng bái tài hoa và học vấn, vì tiền làm chuyện này khiến người ta khinh bỉ. Nhưng cũng không ai nói lời quá đáng gì, dù sao thì người ta cũng cho năm nghìn tệ sính lễ!

Thậm chí những người nông cạn trong thôn còn không mời tự tới, đều theo Lục Chiêu Đệ về, dọc đường nịnh nọt cô ta và Lưu Đại Quốc.

Muốn nhờ Lục Chiêu Đệ giới thiệu ông chủ lớn cho con gái mình. Năm nghìn tệ, đời này chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Người trong thôn đặc biệt dò la, rất nhanh liền biết Lưu Đại Quốc là xưởng trưởng của xưởng thực phẩm quốc doanh.

Nhắc tới xưởng thực phẩm, Lục Hương có ấn tượng, kiếp trước xưởng trưởng của xưởng thực phẩm này có mối quan hệ trai gái ám muội với Lục Chiêu Đệ.

Anh ta không thiếu tiền, nhưng do tướng mạo xấu xí, ngược lại càng thích cảm giác chinh phục phụ nữ xinh đẹp, không ngừng có tin đồn đãi, hai đứa trẻ vừa nãy cũng không phải là cùng một mẹ sinh.

Kiếp trước, Lưu Đại Quốc theo đuổi Lục Chiêu Đệ, nhưng cô ta đã có Lý Dục Tài, không đồng ý anh ta. Lâu dần, còn trở thành bạch nguyệt quang của anh ta.

Bây giờ không biết thế nào hai người lại dây vào nhau.

Lục Chiêu Đệ vẫn có vài phần năng lực.

Nhưng sau khi nhìn Lưu Đại Quốc, Lục Hương quay đầu nhìn Phó Cầm Huy, cũng không biết Lục Chiêu Đệ sống với Lưu Đại Quốc bằng cách nào, anh ta thực sự quá xấu, xấu tới cay mắt.

Vốn dĩ Lục Hương không cảm thấy mình mê trai đẹp.

Nhưng so với Lưu Đại Quốc, tướng mạo của Phó Cầm Huy quả thực là đỉnh cấp trai đẹp, là kiểu nhìn thôi cũng phát sáng lấp lánh.

Phó Cầm Huy bị vợ mình nhìn như vậy, tai cũng có hơi nóng, lén lút nắm ngón tay út của Lục Hương, cả thôn đều đang bàn tán Lục Chiêu Đệ, không ai phát hiện động tác nhỏ của họ.

Tiêu Thái Liên không ưa, nói với chị ba Phó: “Đứa con gái này đúng là không yên thân nổi, trước đây muốn vào huyện, sau khi không thành, lại dây dưa với đàn ông lớn tuổi, luôn có thủ đoạn!”

Chị ba Phó nói: “Cũng không tồi, ít nhất không thiếu tiền tiêu.” Chị ta nói chuyện hờ hững, vốn không hề ngưỡng mộ cô ta. Một cô gái đang yên đang lành đi làm mẹ kế cho người ta, còn gả cho người đàn ông xấu như thế.

Nhưng loại chuyện này như cá gặp nước, ấm lạnh tự biết.

Nhà tổ nhà họ Lục lần nữa bị mọi người vây quanh.

Lưu Đại Quốc chỉ cần nhìn thấy bên ngoài có trẻ con đều sẽ lấy chút kẹo cho.

Tuy bác gái vui vì con gái tìm được đứa con rể khiến bà ta nở mày nở mặt, nhưng nhìn thấy bọn họ hào phóng như vậy, tim cũng đang rỉ máu. Số kẹo này đều là của nhà mình, không nỡ cho, nhưng lại không dám khuyên Lưu Đại Quốc, chỉ đành kéo con gái lại, bảo con gái khuyên.

Ai biết Lục Chiêu Đệ cũng rất phóng khoáng, vốn không quan tâm.

Chỉ có một mình bà ta ôm bực vào người.

Bác gái Lục nén giận dẫn con gái vào nhà bếp trong nhà, nói: “Sao con lại tìm một người như thế này?”

Lục Chiêu Đệ nghe xong liền không vui, nói: “Mẹ có biết ở trong tỉnh, người khác gọi anh ấy là gì không, gọi là vua kim cương Lão Ngũ!”

Ngừng lại một chút, cô ta tiếp tục nói: “Bao nhiêu cô gái trẻ muốn dính lấy anh ấy, mẹ còn có gì không hài lòng!” Nếu không phải cô ta lợi dụng ưu thế trọng sinh sáng tạo ra một số cơ hội, muốn có quan hệ với anh ta không phải dễ.

Bác gái Lục nghe xong, cũng không nói gì nữa.

Dù sao thì danh tiếng của con gái mình đã xấu rồi, chắc chắn ở trong thôn không tìm được người đàn ông nào tốt. Cô ta tự tìm một người giàu có cũng thôi vậy, nói: “Nhưng con vừa gả vào đã phải làm mẹ kế người ta.”

Lục Chiêu Đệ hoàn toàn không quan tâm: “Bây giờ con đã mang thai rồi, dù sao thì người mang thai là lớn nhất!” Còn bọn trẻ, tùy tiện nuôi nấng, cô ta còn tiết lộ, lần này Lưu Đại Quốc hi vọng để bọn trẻ ở lại đây cho họ nuôi, mỗi tháng cho họ một trăm tệ.

Đợi cô ta sinh con xong sẽ quay về quê, cho con vào tộc phổ, sau đó có thể chuyển vào trong thành phố rồi.

Bác gái Lục nói: “Chồng con không giống người thành thật, lại giàu có như vậy, nếu để ra ngoài, nếu còn có một số hồ ly tinh dụ dỗ nó thì phải làm sao?”

Trên ý nghĩa rất lớn, bác gái nói đúng.

Lưu Đại Quốc không chỉ ở bên Lục Chiêu Đệ, còn có quan hệ không rõ ràng với ba người phụ nữ khác.

Dù sao thì Lục Chiêu Đệ đã thành công thượng vị, nhưng những người khác cũng đang dòm ngó. Dù sao thì Lưu Đại Quốc chi tiền rất hào phóng với phụ nữ, theo anh ta một quãng thời gian, nửa đời sau đều không còn gì lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment