Lục Chiêu Đệ nghĩ chuyện này theo hướng rất thoáng. Dù sao cô ta chỉ dòm ngó tới tiền, vốn không quan tâm rốt cuộc Lưu Đại Quốc như thế nào, họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi. Cô ta chính là vợ chính thức, sau này chia tay cũng chẳng sao, cùng lắm thì chia thêm chút tiền!
Cô ta là một người trọng sinh, có cơ duyên lớn, sau này cuộc sống chắc chắn cũng sẽ không kém. Lần này kết hôn chẳng qua là một bước đệm của cô ta.
Chỉ có đứa nhỏ này không nằm trong kế hoạch: Nhưng may mà có đứa nhỏ này, mới được kết hôn.
Khác với kiếp trước, Lưu Đại Quốc đối với cô ta cũng không trăm nghe ngàn thuận như trước. Sau khi có được cô ta, đã có hơi thờ ơ.
Trong lòng Lục Chiêu Đệ hiểu rõ, chỉ hận đàn ông không có ai tốt lành.
Hô hấp của bác gái Lục cũng đình trệ, bất mãn con gái mình làm mẹ kế cho người ta. Nhưng cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tất cả đều đã xong xuôi, nói: “Cho dù như vậy, con đang mang thai, cũng không nên nhận hai đứa nhỏ kia tới nuôi.”
Làm mẹ kế là chuyện dễ dàng như thế? Người cả thôn đều sẽ nhìn ngó, lỡ như đối xử không tốt với con người ta, sau này sẽ có người nói ra nói vào.
Đó chính là củ khoai lang bỏng tay.
Lục Chiêu Đệ chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mẹ không hiểu.” Cô ta chính là dựa vào sự hiền huệ và khéo léo này mới giành được Lưu Đại Quốc.
Huống hồ nuôi con trong thôn đều là nuôi thả. Để hai đứa nhỏ trong thôn, tự có người chơi với chúng, cũng không cần tốn bao nhiêu tinh lực.
Điều quan trọng nhất với Lục Chiêu Đệ chính là dưỡng tốt cái thai trong bụng mình.
Cô ta rời đi lâu như vậy, hỏi một chút: “Bây giờ Lục Hương như thế nào?” Không biết thế nào, Lục Hương lại xinh đẹp hơn trước.
Hai người họ có chút hiềm khích, so bì nhau mọi điểm. Thấy cô thay đổi lớn như vậy, trong lòng Lục Chiêu Đệ khó tránh khỏi không phục.
Trước đây Lục Hương thua kém cô ta mọi mặt, Lục Chiêu Đệ cảm thấy Lục Hương chỉ xứng sống trong cái bóng của cô ta.
Bác gái nói: “Bây giờ Lục Hương ghê gớm lắm, làm cán bộ thôn rồi, nhà chồng cũng thương nó như con gái ruột vậy!”
Trong lời nói mang theo ganh tỵ nồng nặc. Chẳng qua là một con nhỏ nghèo, đào đâu ra phúc khí lớn như vậy.
Trong lòng Lục Chiêu Đệ cũng không sảng khoái, vốn dĩ những thứ này đều nên thuộc về cô ta, nói: “Thế này có gì ghê gớm, có tiền mới là thật!”
Sau đó Lục Chiêu Đệ nói với mẹ mình: “Mẹ lấy ba nghìn ra.”
Bác gái Lục lập tức cảnh giác nói: “Con muốn làm gì?” Năm nghìn tệ vừa nãy còn chưa cầm nóng tay.
Lục Chiêu Đệ nói: “Hôm nay còn chưa khiến mẹ nở mày nở mặt đủ, trước đây con đã nói xong với anh ấy rồi, vốn dĩ anh ấy muốn cho một nghìn tệ tiền sính lễ, bị con thuyết phục, lại dẫn theo bọn trẻ tới nuôi làm cái giá, người ta mới chịu cho hai nghìn, ba nghìn còn lại này là cho cha mẹ vẻ vang thôi.”
Trong lòng bác gái Lục có chút không vui: “Con làm thế này mà được à?”
Vốn dĩ hai nghìn tệ đủ nở mày nở mặt rồi, ở trong thôn kết hôn cũng chỉ có hai trăm tệ tiền sính lễ.
Hai ngàn tệ đã không ít rồi, nhưng bây giờ cho năm nghìn tệ trên trời, cả thôn đều biết họ có tiền, tới lúc đó chắc chắn sẽ có người dòm ngó muốn mượn.
Sau đó lại đòi về ba nghìn, đây không phải là vả sưng mặt sao. Nhưng nghe thấy con gái nói như vậy, cũng chỉ đành nhịn đau trả lại ba nghìn.
Tâm trạng cho rằng con gái câu được rùa vàng của bác gái Lục cũng nhạt đi nhiều. Vốn dĩ tướng mạo xấu, còn có con riêng, bây giờ năm nghìn tệ còn rút bớt.
Vốn tưởng Lục Chiêu Đệ như thế này cũng thôi, ai biết, cô ta lại đòi một nghìn từ trong tay bác gái Lục, nói: “Bây giờ con mang thai, nhiều chỗ cần tiêu tiền, trong tay con cũng phải có chút tiền chứ.”
Vốn dĩ muốn mua căn nhà của nhà họ Thẩm, nhưng lại bị Lục Hương giành trước, càng nghĩ càng tức.
Bây giờ chỉ có thể mua một căn nhà bình thường. Kiếp trước cô ta cũng từng sống ở nhà kiểu tây, vốn không ưng những căn nhà nông thôn này, cũng chỉ có căn nhà của nhà họ Thẩm miễn cưỡng lọt vào mắt.
Bây giờ một sản phụ như cô ta phải mua nhà, tốt xấu gì cũng gả ra ngoài, sống ở nhà mẹ cũng mất mặt. Hơn nữa còn nuôi thêm hai đứa nhỏ không sống khổ nổi, không mua nhà, sợ là không đối phó được hai tiểu tổ tông kia.
“Có tiền cái gì, con cần nhiều tiền như thế làm gì!” Bác gái có được tiền trong tay, liền không nỡ móc ra.
Chỉ là bây giờ con gái trở nên lợi hại, tự có thể tìm được một người chồng giàu có như vậy, lại sắp xếp sự việc ổn thỏa, bà ta cũng hơi sợ con gái mình, chỉ có thể nhịn đau cho cô ta một nghìn.
Năm nghìn tệ đang yên đang lành, bây giờ chỉ còn một nghìn. Chênh lệch quá lớn, bác gái Lục mất cả buổi cũng không xoa dịu được nỗi đau trong lòng.
Lục Chiêu Đệ không thèm quan tâm tới bà ta.
Trừng mẹ mình một cái, chỉ cảm thấy mẹ tham lam vô độ. Cầm tiền đi tới sân trước.
Lục Chiêu Đệ vừa đi ra, người khác lập tức bao vây cô ta: “Hai người quen nhau thế nào vậy?”
Mấy thím vây quanh cô ta đều là những người trọng nam khinh nữ có tiếng trong thôn, bình thường chỉ suy nghĩ làm sao đổi con gái thành tiền, dễ bề cưới vợ cho con trai.
Vốn dĩ là người hai đường. Nhìn thấy Lục Chiêu Đệ có thể tự tìm cho mình một người chồng tốt, cũng rất rung động.
Cũng muốn nhờ Lục Chiêu Đệ tìm giúp con gái mình người tương tự, mang theo tâm tư như vậy, lấy lòng Lục Chiêu Đệ.
Trước đây Lục Chiêu Đệ coi thường những người này nhất, nhưng bây giờ lại rạng rỡ nói: “Cái này còn không đơn giản!”
Khoe khoang ở trong thôn, cảm giác này thật không tồi.
“Đơn giản thế nào?” Mọi người vội vã truy hỏi.
Lục Chiêu Đệ nói: “Chỉ cần đàn ông thích là được.”
Lời này nói giống như không nói, trong thôn người xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ cũng chỉ có Lục Hương.
Nhưng Lục Hương đã kết hôn rồi, người khác không sửa soạn gì, cộng thêm làm đồng áng, trông thô ráp chất phác, cho dù ra ngoài cũng không được ông chủ lớn thích.
Có một thím dẫn đầu nêu ra điểm này.
Lục Chiêu Đệ hận nhất là người khác lấy Lục Hương ra so với cô ta, cố ý nói: “Có gì đâu, tôi ra ngoài lâu như vậy, đã sớm nhìn rõ sự đời, sau này để bọn họ học tập theo tôi nhiều chút, sau này tìm một người chồng tốt không thành vấn đề.” Bây giờ nhân duyên của cô ta không tốt, cần dùng phương thức này để tẩy trắng.
Lục Chiêu Đệ bị bao vây, kéo theo cha mẹ và bà nội cô ta cũng thơm lây. Nhưng cô ta lại gấp gáp mua một căn nhà, vừa hay Lưu Đại Quốc ở đây, anh ta có thể bỏ tiền. Dạo hết một vòng, trong thôn không có ai bán nhà.
Loại nhà giống như nhà của họ Thẩm đã sớm bị người khác mua mất rồi, chỉ có một căn nhà kế bên nhà họ Thẩm.
Căn nhà đó là nhà của người ở của nhà họ Thẩm, nhưng lạc đà chết gầy to hơn ngựa, cho dù là nhà của người ở, cũng quy cách cao hơn nhà người trong thôn xây.
Nhưng người trong thôn không thích, khó khăn lắm mới trở mình làm chủ nhân, mua căn nhà của người ở, nghe giống như hạ thấp bản thân một bậc. Căn nhà này chỉ bán bốn trăm tệ.
Đương nhiên Lục Chiêu Đệ không chịu mua, nhưng Lưu Đại Quốc không biết nguyên cớ, chỉ cảm thấy căn nhà tốt như vậy, còn tốt hơn phần lớn nhà trong thôn. Không mua thì thiệt, bèn làm chủ mua!
Nhà trong thôn đều là giường đất, căn nhà đã lâu không có người ở phủ đầy bụi, phải quét dọn, còn phải nhóm lửa.
Lưu Đại Quốc không biết, bây giờ Lục Chiêu Đệ đang mang thai, cảm thấy mình tôn quý.
Chỉ đành để nhà họ Lục vất vả quét dọn giúp họ.
Những người này ở bên cạnh xem, vốn không chịu nhúc nhích.
Bộ dạng này khiến người trong thôn không thích.
“Không phải chỉ là mang thai sao!”
“Nhìn cha mẹ nó làm, nó ngay cả tay cũng không duỗi ra.”
“Ai chưa từng mang thai chứ? Nếu là trước kia, đừng nói nhóm lửa nấu cơm, cho dù là ra đồng làm việc cũng phải làm.”
“Lục Chiêu Đệ không phải người đáng tin.”
Người trong thôn chụm lại ríu ra ríu rít nói chuyện. Người nhà họ Lục hoàn toàn không biết, còn mang theo cảm giác ưu việt, dù sao thì Lục Chiêu Đệ đã dẫn một chàng rể giàu có về.
Tối đó, họ liền vào ở.