Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 129

Đợi khi Lục Chiêu Đệ liên lạc được với Lưu Đại Quốc, trong giọng nói của anh ta toàn là thiếu kiên nhẫn: “Lại làm sao?”

Trong lòng Lục Chiêu Đệ chộn rộn: “Anh có thái độ gì vậy?”

Trong bụng cô ta có con, chỉ cảm thấy mẹ quý nhờ con, vô cùng để ý thái độ của người khác.

Lưu Đại Quốc lại cảm thấy Lục Chiêu Đệ ngày càng đòi hỏi.

Nhưng dù sao cũng cách đường dây điện thoại, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Lục Chiêu Đệ nói chuyện muốn làm với anh ta.

Lưu Đại Quốc nói: “Kinh doanh rau quả có thể kiếm được mấy đồng, hay là thôi đi!” Anh ta là thương nhân, thương nhân không làm chuyện không có lãi, sao lại sẽ vì giúp phụ nữ mà ra mặt, lái xe tới lui cho họ dùng.

Hơn nữa, xe của anh ta đi đi về về không tốn tiền dầu sao?

Sao Lục Chiêu Đệ lại hùng hồn như vậy, Lưu Đại Quốc cảm thấy cô ta không hiểu chuyện.

Lục Chiêu Đệ nói: “Nhưng em đã hứa với người ta rồi.”

Lưu Đại Quốc phản cảm trong lòng: “Ai bảo cô hứa, cô vẫn nên ở đó dưỡng thai tử tế đi!”

Lục Chiêu Đệ chỉ cảm thấy câu dưỡng thai tử tế này rất chói tai, vốn dĩ cô ta muốn dưỡng thai tử tế, nhưng nhìn thấy Lục Hương muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, trong lòng khó chịu.

Lục Hương có thể, cô ta cũng có thể.

Nếu Lưu Đại Quốc đã không đồng ý, vậy cô ta chỉ có thể nghĩ cách khác.

Bí thư thôn ở bên đó, nghe vậy, vốn tưởng Lục Chiêu Đệ sẽ từ bỏ.

Ai biết cô ta không chết tâm, ngược lại ngày thứ hai vui vẻ tìm tới, nói đã tìm được xe ô tô rồi. Đợi lát nữa sẽ đưa cô ta và rau đi.

Trưởng thôn có hơi kinh ngạc, không biết rốt cuộc cô ta làm kiểu gì.

Lưu Đại Quốc ở tỉnh nhận được điện thoại của bên hợp tác, bên hợp tác cười nói: “Anh đó, có chuyện trực tiếp liên lạc với tôi, không cần ngại.”

Lưu Đại Quốc nghe vậy, trong lòng căng thẳng. Hỏi ra mới biết, Lục Chiêu Đệ thế mà lại lén anh ta, tự mình liên lạc với bên hợp tác, bảo họ cho xe đi chở rau.

Bên hợp tác cũng không phải kẻ ngốc, nhân tình này phải bán, nhưng phải bán cho chính chủ.

Đặc biệt gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, ý tứ chính là chuyện này tôi đã làm ổn thỏa giúp anh.

Muốn chút nhân tình, anh ta chịu giúp đương nhiên là do nể mặt Lưu Đại Quốc.

Trong lòng Lưu Đại Quốc vô cùng căm ghét.

Vốn tưởng đã phá tan ý nghĩ của Lục Chiêu Đệ, ai biết cô ta lại tự chủ trương, khỏi phải nói trong lòng anh ta tức tối cỡ nào. Vốn dĩ thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, tình cảm không tính là sâu, ai biết cô ta còn gây họa.

“Sau này anh bớt quan tâm con đàn bà này đi!”

Bên hợp tác nghe vậy, trong lòng chấn kinh, sau đó sắc mặt của anh ta cũng khó coi.

Lưu Đại Quốc lại cười nói trong điện thoại: “Lần này thì thôi!”

Bên hợp tác cũng ngượng ngập, cúp điện thoại xong lại hung hăng chửi thầm Lục Chiêu Đệ một trận.

Loại người gì vậy, tuyệt đối không thể nào có lần sau. May mà anh ta gọi điện thoại trước, nếu không đều là giúp công cốc rồi.

Không ngờ người phụ nữ này xấu như vậy, lúc cử xe vốn định cử xe ô tô con, lúc này trực tiếp cử xe ba bánh, người lái xe còn là một ông già.

Thôn Đại Vũ lại xe, từ trong huyện đạp xe tới thôn, đã tới trưa, khiến ông già này mệt tới thở hồng hộc.

Hôm qua Lục Chiêu Đệ được bên hợp tác đồng ý, đang vui vẻ chờ đợi. Lúc đợi được xe ba bánh tới, cô ta cũng không dám tin vào mắt mình.

Gò má nóng lên, cô ta đã nói với thôn, nói là xe ô tô, đây là chuyện gì.

Vội vàng đi lên hỏi.

Ông già đạp xe vốn đã rất mệt, vừa nghe đối phương còn không vừa ý, lập tức không vui: “Cô có ý gì, cử xe tới cho cô đã không tồi rồi, xe ô tô dĩ nhiên có chỗ dùng khác.”

Nếu ông già chửi, Lục Chiêu Đệ không có sức tiếp chiêu.

Sắc mặt cô ta khó coi, chỉ đành xách túi lớn túi nhỏ rau quả đã chuẩn bị sẵn lên xe.

Chuyện tặng quà này, nếu đã để Lục Chiêu Đệ ra mặt, Lục Hương sẽ không ra mặt nữa.

Trưởng thôn không nói lại cô, để chủ nhiệm phụ nữ đi theo.

Vừa vào trong huyện, ông già này đã đình công. Bọn họ nói hết nước hết cái, thậm chí chủ nhiệm phụ nữ còn cho tiền, nhưng ông già vẫn đình công: “Đứa con gái này không đáng tin.”

Đắc tội ông ta, ông ta mới không chịu tiếp tục lao lực nữa.

Ông già nghênh ngang rời đi, hai người sững ra.

Đồ còn rất nhiều, muốn tìm xe nữa nhưng không có.

Chủ nhiệm phụ nữ cũng có chút oán giận Lục Chiêu Đệ, nhưng chuyện đã tới nước này, oán giận cũng không có ích gì, chỉ đành đi theo tặng rau.

Đồ của họ rất nhiều, lúc tới nơi, đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác.

Bảo vệ không biết, còn tưởng họ vào huyện để chào hàng, dĩ nhiên là không cho họ vào, mất cả buổi mới để họ mang đồ vào.

Lục Chiêu Đệ còn cho rằng mượn cơ hội này nói chuyện, lôi kéo quan hệ. Nhưng vừa nghe nói không phải Lục Hương, những lãnh đạo này ngay cả mặt cũng không gặp, bảo thư ký nhận đồ.

Lục Chiêu Đệ sững sờ, hôm nay vất cả cả ngày, lại không chiếm được chút lợi lộc gì.

Lúc đi về, lại phải gấp rút tìm xe.

Ngồi xe về thôn, trời đã hoàn toàn tối đen, trưởng thôn đang đứng ở cổng thôn đợi họ.

Trưởng thôn đi tới đi lui, giống như bỏng chân. Cuối cùng cũng thấy hai người, hỏi: “Như thế nào rồi?”

Chủ nhiệm phụ nữ mệt đứt hơi: “Đều tặng đi hết rồi.”

Lục Chiêu Đệ ỷ mình mang thai, không chịu làm gì. Chủ nhiệm phụ nữ cũng sợ ảnh hưởng tới cái thai, chỉ đành làm nhiều hơn.

Lục Chiêu Đệ tự ôm việc, lại chẳng làm được tích sự gì, chủ nhiệm phụ nữ tức tối trong lòng.

Bà ấy với trưởng thôn là vợ chồng, về tới nhà liền tu ừng ực một ca nước, mới nói: “Lục Chiêu Đệ không đáng tin!”

Trưởng thôn nói: “Chuyện này còn phải để Lục Hương làm, người khác thật sự không có bản lĩnh này.”

Chủ nhiệm phụ nữ hối hận muốn chết, toàn thân vừa đau vừa nhức, còn mệt hơn lúc vụ thu, càng nghĩ càng tức, chửi trưởng thôn một trận: “Sau này đừng có bày đặt nữa, không được thì không được. Chuyện Lục Chiêu Đệ làm, cái khác tôi không nói, đối tượng cô ta tìm ném cô ta ở lại thôn, ra cái giống gì?”

Ngay cả chung thân đại sự của mình còn không đáng tin, còn có chuyện gì có thể trông mong vào cô ta.

Chủ nhiệm phụ nữ không phải người lắm lời, nhưng hôm nay thật sự tức chết, Lục Chiêu Đệ ôm chuyện lại không đảm đương gì, để một mình bà ấy chịu mệt.

Trước đây, khi trưởng thôn ra ngoài với Lục Hương, đều là nở mặt nở mày, có được lợi ích thực tiễn. Bà ấy theo Lục Chiêu Đệ chỉ có chịu hành xác.

Chủ nhiệm phụ nữ càng nghĩ càng tức, quát tháo trưởng thôn một trận.

Ngày hôm sau, trưởng thôn đặc biệt tìm Lục Hương: “Khi nào cô chuyển nhà?”

Lục Hương nói: “Ngày mai chính thức chuyển, tới lúc đó sẽ nấu lẩu!” Buổi sáng cung tiêu xã đã tìm xe ba bánh đưa đồ họ mua tới rồi!

Lục Hương mua rất nhiều, sắm sửa cho căn nhà toàn đồ mới toanh. Mấy chị dâu trong nhà đã tới xem tận mấy lần, trong ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Mẹ chồng lập tức đập bàn, chuẩn bị mổ heo! Mấy hôm nay nhà mở cửa, thường xuyên có người tới ngó, người nhà họ Phó đều chiêu đãi.

Sau khi trưởng thôn biết tin, về nhà nói với chủ nhiệm phụ nữ: “Lục Hương giúp thôn không ít, chúng ta tặng chút đồ đi!”

Chủ nhiệm phụ nữ liếc trưởng thôn một cái, nói: “Cái này còn cần ông nói?”

Sau đó lấy ra một cái làn, bên trong có hai mươi quả trứng gà, đây là đã chuẩn bị sẵn từ sớm.

Tặng trứng gà là thiết thực nhất, nấu đồ ăn ngon, còn để được lâu.

Sau khi họ xách tới tặng, thấy trong nhà Lục Hương không có bao nhiêu người, lại hỏi thăm một chút mới biết mọi người đều đi xem mổ heo rồi.

Trưởng thôn nghe xong, cũng đi tới.

Nhà họ Lục đặc biệt mời một đồ tể từ bên ngoài tới, xách heo ra, heo lại tăng cân, ít nhất phải một tạ hai.

Lúc mổ heo, Lục Hương không đi. Cô sợ cảnh tượng máu me này, qua một lúc mới mổ heo xong, bắt đầu xử lý, chuẩn bị đồ đạc, phải làm ruột, xử lý thịt.

Heo cỏ nhà mình nuôi khác hẳn, thịt mỡ bên trong dày một ngón tay, nếu làm mỡ heo, có thể làm ra không ít.

Người nông thôn chưa từng thấy thịt ngon như thế này ở hàng thịt. Không phải là hàng thịt không có, mà là nếu có thịt ngon, hàng thịt đã cất trước! Không tới phiên bọn họ mua được.

Mọi người lần lượt nói muốn mua thịt từ chỗ Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên không muốn bán. Nhưng người hỏi quá nhiều, cộng thêm có mấy nhà quan hệ quả thật không tồi, người ta có thể mở miệng hỏi, thực sự không dễ.

Bình Luận (0)
Comment